“Vương gia khóc cái gì?” Dương phụ bị phản ứng của phế Thái Tử làm cho luống cuống.
Phế Thái Tử hai mắt rưng rưng nhìn Dương phụ, vẻ mặt nghĩ mà sợ nói: “Nhạc phụ ngài hố ta à. Ta cho rằng cột cờ ngã xuống là do ông sớm tìm người cưa gãy, nhất định đã trải qua tính toán chu đáo chặt chẽ, ta bị cột cờ nện trúng chắc chắn không có việc gì!”
“ Thì Vương gia không có việc gì mà ——” Dương phụ đã không biết nói gì.
Phế Thái Tử căm giận nói: “Ta không có việc gì là bởi vì vận khí ta tốt, nhưng ta cho rằng vạn vô nhất thất mới xông lên a ……”
Dương phụ bị nghẹn một chút, thử hỏi: “Nếu Vương gia biết đây chỉ là trùng hợp ——”
Phế Thái Tử không chút do dự nói: “Đương nhiên là không thể lấy mạng nhỏ của mình ra giỡn rồi!”
Dương phụ: “……”
Phế Thái Tử vẫn còn tức: “Nếu thật sự bị đè chết, coi như phụ hoàng cho ta vinh quang vô thượng lại như thế nào? Cuối cùng giang sơn to như vậy còn không phải tiện nghi người khác, ta đây sẽ thiệt thòi chết……”
Dương phụ hận không thể che miệng phế Thái Tử lại: “Vương gia, lời này đừng nói lại nữa.”
Đối với đống bùn nhão này, ông ta còn có thể nói cái gì?
“Ta biết, ta chỉ nói với nhạc phụ thôi.” Phế Thái Tử đột nhiên nhíu mày, ai u một tiếng, “Đau chết ta!”
Dương phụ đứng dậy: “Vương gia tĩnh dưỡng thật tốt đi. Mấy ngày tới chắc chắn có rất nhiều người tới thăm Vương gia, trước khi tin tức tốt chưa xác định Vương gia cứ lấy dưỡng bệnh làm lý do từ chối gặp mặt, để tránh xuất hiện sóng gió bất ngờ.”
“Ừ.”
Thấy thái độ phế Thái Tử chẳng để ý, Dương phụ tận tình khuyên bảo: “Vương gia, ngài nén giận lâu như vậy, chớ bởi vì nhất thời thả lỏng mà huỷ hoại cục diện tốt đẹp……”
Phế Thái Tử bị lải nhải đến gần mất kiên nhẫn, nói: “Nhạc phụ đừng có nhắc mãi như vậy, ta lại không phải tiểu hài tử, từng có một lần giáo huấn là đã đủ rồi, lần này nhất định điệu thấp an phận, chờ đợi đến ngày xoay người.”
Dương phụ giật giật môi, muốn nói cho dù xoay người cũng phải điệu thấp an phận, lời đến bên miệng lại yên lặng nuốt xuống.
Những lời này nói bây giờ có lẽ hơi sớm, sẽ chỉ làm con rể mất kiên nhẫn mà thôi.
Còn nữa, một khi con rể lần nữa trở thành Thái Tử, quan hệ giữa cha vợ con rể sẽ khác đi, có mấy lời không thể nói tùy ý như gần đây được nữa.
Trong phủ Tề Vương, Tề Vương đóng kín cửa phòng, rồi lôi một bộ trà cụ ra đập nát, đấm mạnh một quyền vào trên tường.
“Vương gia, cẩn thận tay bị thương.” Thân thể Tề Vương phi khôi phục được chút, lần nữa biến về Vương phi hiền lương thục đức trước kia, thấy Tề Vương như thế, lấy khăn ra nhẹ nhàng giúp hắn lau sạch vết máu chảy ra trên tay.
Tề Vương hất tay ra, lạnh lùng nói: “Chút vết thương này tính là gì, nếu như có thể cứu phụ hoàng, ta tình nguyện bị thương nặng gấp trăm lần lão Nhị ——”
Tề Vương phi lấy ngón tay che môi hắn: “Vương gia đừng nói như vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể ——”
Tề Vương tâm phiền ý loạn tránh đi, thở dài: “Nhưng lão Nhị nhào tới chắn cột, chỉ bị chút vết thương ngoài da, lại làm cho hắn lần nữa xoay người.”
Tấn Vương bị hàng tước đi thủ hoàng lăng, lại có đại tai ở huyện Tiền Hà, lập Thái Tử đã lửa sém lông mày.
Hắn cho rằng rốt cuộc đã chờ được cơ hội, sắp sửa đến lúc mây tan thấy trăng sáng, ai mà ngờ được khi tế tự ở Thái Miếu lại xuất hiện ngoài ý muốn.
“Chẳng lẽ nói…… Lão nhị đã định sẵn là Thái Tử?” Đến lúc này, Tề Vương cũng nhịn không được tin tưởng thiên ý.
Ý chí hắn có kiên định cũng chỉ là phàm phu tục tử, tự nhiên sẽ có lúc dao động bàng hoàng.
Thấy Tề Vương dao động, Tề Vương phi lặng lẽ vuốt bụng nhỏ, ánh mắt phá lệ kiên định.
Vì đại nghiệp của Vương gia nàng ta đã hy sinh một đứa con, cung đã lắp tên không có cơ hội quay đầu, cho dù Vương gia muốn lùi bước nàng ta cũng không thể đồng ý. Con của nàng ta không thể chết vô ích, nàng ta nhất định phải đội mũ phượng, cho hài nhi đẻ non một công đạo!
“Vương gia, ngài sai rồi.”
Tề Vương ngẩn ra: “Ta sai rồi?”
“Phải, ngài sai rồi.”
“Nàng nói xem ta sai thế nào.” Tề Vương chỉ cảm thấy tiền đồ một mảnh ảm đạm.
Phế Thái Tử cho dù là bao cỏ, người ủng hộ phế Thái Tử cũng không phải bao cỏ.
Hắn là uy hiếp lớn nhất với phế Thái Tử, nếu phế Thái Tử lần nữa trở thành Thái Tử lại thuận lợi đăng cơ, sẽ có một ngày hắn bị tính sổ. Đến lúc đó mới là thật sự thê thảm, chỉ sợ kết cục còn không bằng Tấn vương đi thủ hoàng lăng.
Tề Vương phi kéo Tề Vương vào phòng trong, hai người ngồi xuống giường, lúc này mới nói: “Nếu Tĩnh Vương là trữ quân ông trời đã định, sẽ không sinh ra hắn ngu xuẩn vô năng như thế. Vương gia thử nghĩ đi, Tĩnh Vương chính là con vợ cả của nguyên hậu, thân phận cao quý vô cùng, còn được phong làm Thái Tử từ nhỏ. Đừng nói hắn cần phải xuất sắc cỡ nào, cho dù chỉ bình thường như người thường, cũng có thể kê cao gối mà ngủ. Nhưng cố tình hắn chính là bùn nhão không đỡ nổi tường, không biết đã làm phụ hoàng thất vọng bao nhiêu lần……”
Tề Vương không khỏi gật đầu.
“Nếu như ông trời đứng ở bên Tĩnh Vương, tại sao lại sinh ra hắn thất bại như thế? Có thể thấy được hắn cũng không phải người được thiên mệnh chọn, lúc này mới cho Vương gia cơ hội.”
Tề Vương cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, thở dài: “Nhưng hắn chẳng mấy chốc sẽ được lập lại ……”
Tề Vương phi cười lạnh: “ Lập lại lại như thế nào? Tĩnh Vương ngu xuẩn như thế, nếu có thể bị phế một lần, cũng có thể bị phế lần hai. Vương gia ngài nói xem, nếu Tĩnh Vương được lập lại sau đó lại bị phế, thì sẽ thế nào đây?"
Tề Vương giật mình, sau đó cười rộ lên.
Lần đầu tiên bị phế, phụ hoàng vẫn còn tình cảm phụ tử với lão Nhị, có thể cho hắn ta một thân phận Tĩnh Vương, nếu lại có lần thứ hai bị phế, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không có ngày xoay người.
Hắn và phế Thái Tử đã là thế này thế kia, phế Thái Tử không có ngày xoay người, mới chân chính là cơ hội của hắn đã đến.
Tề Vương nhìn về phía Tề Vương phi ánh mắt nhu hòa hẳn, cầm tay nàng nói: “Vương phi nói đúng, là ta nhất thời thất vọng rối loạn tâm thần. Trong khi phụ hoàng còn có cảm tình với Tĩnh Vương, mạnh mẽ đạp Tĩnh Vương xuống ngược lại sẽ làm mình rơi xuống, kiên nhẫn chờ đợi mới là ổn thỏa nhất.”
Tề Vương phi nở nụ cười: “Vương gia không nản lòng là tốt rồi.”
“May có nàng nhắc nhở. Chờ Tĩnh Vương được lập lại Thái Tử, Vương phi nhớ tặng cho hắn một phần hậu lễ.”
“Vương gia yên tâm đi, những chuyện này thiếp sẽ xử lý tốt.”
Chuyển ngày, tiếng gọi lập lại Thái Tử lập tức vang lên.
Cảnh Minh Đế không còn tức giận, lại không tiếp lời.
Ngày thứ ba, tiếng kêu gọi lập lại Thái Tử càng nhiều hơn.
Người hưởng ứng đề nghị này có đầy đủ lý do: Trước Thái Miếu Tĩnh vương xả thân cứu Hoàng Thượng, không màng an nguy của bản thân, đủ thấy tấm lòng chân thành. Hiện giờ vị trí trữ quân bỏ trống làm cho lòng người bất ổn, tai họa liên tiếp phát sinh, chuyện lập Thái Tử không nên kéo dài nữa. Nếu Tĩnh Vương chí thuần chí hiếu, lại làm Thái Tử hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn có nhân tuyển nào thích hợp hơn Tĩnh Vương nữa sao?
Lập lại Thái Tử, là mong muốn chung của mọi người.
Tiếng kêu gọi càng ngày càng cao, trái tim do dự của Cảnh Minh Đế lại càng ngày càng buông lỏng.
Trong đêm thứ sáu vang lên tiếng kêu gọi lập lại Thái Tử, Cảnh Minh Đế đột nhiên tỉnh lại, nhớ đến tình cảnh trong mộng mà buồn bã mất mát.
Ông mơ thấy nguyên hậu.
Chi tiết trong mộng đã không nhớ rõ, nhưng khổ sở trong lòng lại chưa từng phai mờ.
Hôm sau trời nắng, khi mọi người không ngừng cố gắng nhắc tới đề tài lập lại Thái Tử, Cảnh Minh Đế rốt cuộc gật đầu.
“Chuẩn.”
Quần thần đại hỉ, hô to Hoàng Thượng anh minh.
Cảnh Minh Đế chậm rãi đứng lên khỏi long ỷ, nhìn ra nơi xa.
Anh minh sao?
Chỉ hy vọng quyết định này của ông không sai.