Phế Thái Tử chạy tới, ôm lấy thân trên của Thuần ca nhi lay mạnh: “Thuần ca nhi, Thuần ca nhi!”
Thấy hài tử đầu rũ không có phản ứng, khàn cả giọng hô lớn: “Đại phu đâu, đại phu đâu?”
Tĩnh Vương phi dùng sức đẩy phế Thái Tử: “Ngươi làm đau Thuần ca nhi ——”
Bên hồ đứng đầy người, biểu tình khác nhau.
Úc Cẩn mắt lạnh nhìn Tĩnh Vương phi tuyệt vọng, tâm khó được mềm mại.
Hắn không hơi đâu đi để ý sống chết của người không liên quan, nhưng A Tự cũng sắp làm mẫu thân. Một người mẫu thân mất đi hài tử, rất thương tâm đi?
Úc Cẩn nghĩ tới gì đó, sải bước đi tới.
“Ngươi làm gì?” Phế Thái Tử phát hiện Úc Cẩn tới gần, cảnh giác quát.
Úc Cẩn vươn tay: “Ta nhìn xem còn cứu được hay không.”
“Ngươi nói cái gì?” Phế Thái Tử ngây ngẩn cả người.
Tĩnh Vương phi bỗng nhiên đẩy phế Thái Tử đến một bên, đưa Thuần ca nhi cho Úc Cẩn.
“Ngươi điên rồi?” Phế Thái Tử quát Tĩnh Vương phi.
Tĩnh Vương phi ngay cả một cái liếc mắt đều không cho phế Thái Tử, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Cẩn không nói một lời.
Một người mẫu thân đang tuyệt vọng, khiến nàng chấp nhận mọi chuyện là không có khả năng.
Nàng không thể tiếp nhận Thuần ca nhi của nàng ra đi như vậy, Thuần ca nhi chính là mạng của nàng, nếu Thuần ca nhi thật sự không còn nữa, vậy nàng cũng không thiết sống nữa.
Úc Cẩn đem ngón tay thò vào trong miệng Thuần ca nhi.
Phế Thái Tử lại nóng nảy, túm lấy đầu vai Úc Cẩn: “Lão Thất, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Động tác của Úc Cẩn không dừng, lạnh lùng nói: “Ta nói, thử xem có thể cứu được hài tử hay không.”
“Ngươi thật sự có thể cứu Thuần ca nhi?”
Úc Cẩn không thể nhịn được nữa, mắng: “Ngu xuẩn, ngươi câm miệng cho ta! Ta chỉ nói là thử xem, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa trong lòng ngươi không cân nhắc được sao? Chết chính là con của ngươi, lại không phải của người khác, càng không phải ta đẩy vào trong hồ, đầu óc ngươi có bệnh hay gì mà tìm ta đòi bảo đảm?”
Phế Thái Tử bị mắng choáng váng: “Ngươi, ngươi, ngươi ——”
Tĩnh Vương phi nhặt lên một cục đá trên mặt đất đập thẳng vào gáy phế Thái Tử.
Động tác này của nàng quá đột ngột, phế Thái Tử căn bản không kịp phản ứng, lập tức bị đập trúng, hai mắt trợn ngược ngất xỉu.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tĩnh Vương phi mặt không biểu tình nói: “Yến Vương, xin ngươi tận lực thử một lần, không còn ai quấy rầy ngươi nữa.”
Úc Cẩn đã dọn sạch dị vật trong miệng mũi của Thuần ca nhi, hít sâu một hơi, trong tiếng cảm thán kinh ngạc thay nhau vang lên ở đây miệng đối miệng đưa hơi vào trong miệng Thuần ca nhi, làm thế mấy lần, rồi hai tay đè lên nhau đặt lên vị trí trái tim Thuần ca nhi bắt đầu ấn.
“Lão Thất rốt cuộc đang làm gì?” Lỗ Vương nhìn mà choáng váng, dùng khuỷu tay huých Tương Vương bên cạnh.
Tương Vương tức giận nói: “Sao ta biết được, chắc không phải là có yêu thích đặc thù gì chứ?”
Tề Vương nhìn chằm chằm Úc Cẩn như có điều suy nghĩ.
Không nghĩ tới lão Thất sẽ nhúng tay. Hắn làm gì vậy? Nhìn quá kỳ quái……
Trên mặt Tấn Vương vẫn duy trì biểu tình như những người khác, đáy mắt lại kết một tầng băng, lạnh nhạt nhìn tất cả trước mắt.
Coi như đã thuận lợi, chỉ phái người nhẹ nhàng đẩy một cái, mạng một người cứ thế kết thúc, cũng kết thúc uy hiếp của hắn.
Nhưng lão Thất lại đang phát điên cái gì?
Cứu thế tử của Tĩnh Vương? Quả thực hoang đường.
Lúc mọi người ở đây đều cảm thấy hoang đường ly kỳ, thì Thuần ca nhi vốn đã không còn hơi thở lại đột nhiên há miệng, nôn ra.
Tĩnh Vương phi buông lỏng cục đá nắm trong tay, cục đá rơi xuống mặt đất, nhào qua gọi: “Thuần ca nhi ——”
Thuần ca nhi lại phun ra mấy ngụm nước, chậm rãi mở mắt.
“Thuần ca nhi, Thuần ca nhi con thấy sao rồi?” Tĩnh Vương phi khóc lóc hỏi.
Úc Cẩn yên lặng đứng dậy, nhìn thấy Thuần ca nhi tỉnh lại, vui mừng thành công lui thân.
Hắn cứu Thuần ca nhi, không vì cái gì khác, chỉ là không đành lòng thấy một người mẫu thân mất đi hài tử. Về phần những chuyện dơ bẩn lục đục với nhau trong đó, hắn không muốn xen vào một chút nào.
Thuần ca nhi chớp chớp mắt, ánh mắt mê mang dần dần khôi phục thanh minh, mềm mại kêu một tiếng: “Nương ——”
Tĩnh Vương phi ôm Thuần ca nhi, nước mắt rơi như mưa.
“Đại phu tới rồi, đại phu tới rồi!”
Hạ nhân túm đại phu chạy như bay cao giọng hô.
Lương y chính thở hồng hộc đuổi tới cuống quít hỏi: “Thế tử đâu?”
Tĩnh Vương phi trầm giọng nói: “Thế tử không có việc gì, làm phiền Lương y chính xem thử cho Vương gia đi.”
Lương y chính:??
Lời này với lời nói trước đó không giống nhau nha!
Mọi người sôi nổi xúm lại, mồm năm miệng mười an ủi Tĩnh Vương phi: “ Quá tốt rồi, thế tử không có việc gì là tốt rồi ……”
Tĩnh Vương phi ôm chặt Thuần ca nhi, giống như là ôm trân bảo hiếm có, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ.
Vui vẻ vì mất mà tìm lại được? Cũng không có, hiện giờ nàng vẫn chỉ có sợ hãi.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa Thuần ca nhi đã rời nàng mà đi……
“Vương phi, thế tử cả người ướt đẫm, bên ngoài còn lạnh, sớm đưa nó vào nhà ủ ấm đi.” Có người nhắc nhở nói.
Tĩnh Vương phi cúi đầu hôn trán Thuần ca nhi: “Thuần ca nhi, nương đưa con vào nhà.”
Chôn ở trong ngực Tĩnh Vương phi Thuần ca nhi đột nhiên nói: “Nương, có người đẩy con ——”
Một câu nhất thời làm hiện trường lặng ngắt như tờ, tầm mắt mọi người đều rơi xuống trên người Thuần ca nhi.
Phế Thái Tử bỗng nhiên ngồi dậy, làm Lương Y Chính đang chuẩn bị cứu chữa cho hắn kinh hãi đến đặt mông ngã ngồi trên mặt đất: “Ngươi nói cái gì?”
Thuần ca nhi tuy tuổi còn nhỏ, biểu hiện lại rất trấn định, nghiêm túc nói: “Có người đẩy con, con nhìn thấy cái bóng nàng ta in vào trong hồ!”
Trường hợp càng thêm quỷ dị.
Phế Thái Tử nổi trận lôi đình: “Tra, cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào ra người hại thế tử cho ta!
Tĩnh Vương phi ôm Thuần ca nhi đứng dậy, không muốn để cho nhi tử đối mặt với mấy việc này nữa.
Nàng phúc thân với Úc Cẩn: “Thất đệ, lần này ít nhiều nhờ ngươi, ngươi cứu mạng Thuần ca nhi, ta sẽ ghi tạc trong lòng.”
Úc Cẩn cười cười: “Ta chỉ là lớn mật thử một lần, có thể cứu về Thuần ca nhi nói rõ mệnh của Thuần ca nhi chưa tận. Nhị tẩu không cần để ở trong lòng.”
Lập tức có mấy thanh âm phụ họa nói: “Đúng vậy, thế tử đại nạn không chết tất có hậu phúc ……”
Tấn Vương trên mặt tuy không có bao nhiêu biến hóa, nắm tay lại gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Tề Vương hơi giương lên khóe môi.
Thật không nghĩ tới lão Thất còn có thể cho hắn kinh hỉ lớn như vậy, lão Tam lần này chết chắc rồi!
Nghĩ đến kết cục Tấn Vương sắp gặp phải, Tề Vương âm thầm thần thanh khí sảng.
“Ta muốn vào cung nói cho phụ hoàng!” Phế Thái Tử bỏ xuống một câu, mặc kệ cả đám khách khứa tới tham gia yến sinh nhật hắn, đi thẳng đến hoàng cung.
Cảnh Minh Đế đang nghĩ đến sinh nhật của phế Thái Tử.
Hắn còn nhớ rõ từng tí cái ngày nguyên hậu sinh hạ phế Thái tử, một ngày ông suốt đời khó quên.
Nghe nội thị bẩm báo Tĩnh Vương cầu kiến, mày Cảnh Minh Đế nhăn lại: “Hắn tới làm gì?”
Chẳng lẽ còn muốn ông chúc mừng sinh nhật hắn?
“Tĩnh Vương…… Tĩnh Vương nói thế tử chết đuối……”
Cảnh Minh Đế đứng bật dậy, bởi vì quá gấp mà suýt nữa ngã quỵ, lại không rảnh lo cái này, hô: “Cho hắn tiến vào!”
Không bao lâu phế Thái Tử tiến vào, vừa thấy Cảnh Minh Đế đã gào khóc: “Phụ hoàng, có người đẩy Thuần ca nhi xuống nước, hu hu hu ——”
Cảnh Minh Đế nghe xong trước mắt biến thành màu đen.
“Phụ hoàng, ngài nhất định phải làm chủ cho Thuần ca nhi!”
“Là ai hại chết Thuần ca nhi?” Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy tim đau như cắt, cố nén bi thống hỏi.
Phế Thái Tử chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ giải thích: “Thuần ca nhi được cứu sống……”