Tự Cẩm

Chương 481: Phong thủy thay phiên chuyển 



Trong Tông Nhân Phủ, Úc Cẩn có hơi phiền não.

Tuy nói luôn có ngày được ra ngoài, nhưng ở thêm loại địa phương này một ngày cũng không dễ chịu gì.

Không có thịt chưng, không có Nhị Ngưu, càng quan trọng là không có tức phụ!

Một người nội thị dưới sự dẫn dắt của tiểu lại đi tới, cười nói: “Thỉnh an Vương gia.”

Úc Cẩn lười nhác nâng mắt.

Có chút quen mặt, hình như là tiểu thái giám đi theo bên người Phan Hải.

Úc Cẩn nhàn nhạt ừ một tiếng.

Nội thị cười nói: “Vương gia, tiểu nhân được Phan công công phân phó, mang ngài ra ngoài.”

Úc Cẩn đột nhiên tỉnh táo tinh thần, trên mặt lại không lộ chút thanh sắc: “Mang ta ra ngoài?”

“Vâng, Hoàng Thượng bảo ngài về Yến Vương phủ đi, không cần ở lại nơi này nữa.”

Tiểu lại một bên bởi vì giật mình mà mở to hai mắt nhìn, nhìn nhìn nội thị, lại nhìn nhìn Úc Cẩn, có loại cảm giác rất không chân thật.

Tối hôm qua gã còn nghĩ loại người như Yến Vương ít nhất phải bị nhốt một hai năm ròng,  thế nào mà hôm nay đã được thả ra rồi?

Yến Vương là đánh Thái Tử mới bị nhốt vào, Thái Tử bị đánh, trừng phạt lại nhẹ như vậy?

Đáng thương tiểu lại lúc này còn không biết phế Thái Tử sắp tới đây ở một thời gian, lòng còn đầy hoang mang.

Úc Cẩn thong thả ung dung đứng lên, phủi phủi tro bụi  không tồn tại trên người, khẽ gật đầu: “Làm phiền.”

Nghĩ đến phế Thái Tử khóc trời đạp đất, lại nhìn lại Yến Vương bình thản ung dung, nội thị âm thầm lắc đầu.

Khó trách Thái Tử bị phế, trữ quân một quốc gia còn không có khí độ bằng một Yến Vương từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung.

Nói thật, Thái Tử như vậy bị phế chưa chắc đã là chuyện xấu……

Nội thị trong lòng rùng mình, tự biết nghĩ xa, vội vàng thu hồi suy nghĩ, cười làm lành dẫn đường cho Yến Vương.

Úc Cẩn đi qua bên người tiểu lại, bước chân hơi dừng, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay làm phiền chiếu cố.”

Tiểu lại lau mồ hôi một phen, vội nói: “Vương gia khách khí, về sau Vương gia lại đến ——”

Thu được thần sắc kinh ngạc của nội thị, tiểu lại bỗng nhiên im bặt, giơ tay cho chính mình một cái tát: “Xem cái miệng hư của tiểu nhân này, khẩn trương liền nói bậy nói bạ, xin Vương gia thứ tội……”

Đối với một tiểu lại không quan trọng gì, Úc Cẩn ngoại trừ có chút bất mãn vì gã không chuẩn bị thịt chưng cho mình ra, thì cũng không để trong lòng, chỉ gật đầu một cái liền đi nhanh về phía trước.

Tiểu lại vội đi theo phía sau đưa tiễn.

Đi ra không bao xa, phía đối diện đi tới mấy người, đi ở giữa chính là phế Thái Tử.

Hai bên cùng gặp nhau.

Úc Cẩn nhìn phế Thái Tử, kinh ngạc nhướng mày: “Nhị ca đây là ——”

Phế Thái Tử ngẩn người, đột nhiên xông tới.

Úc Cẩn bắt lấy cái tay múa loạn của phế Thái Tử, nhíu mày nói: “Nhị ca tuy là Thái Tử, nhưng cũng không thể không nói một lời liền đánh người được?”

Phế Thái Tử nhìn chằm chằm hắn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Một bên Phan Hải nhắc nhở nói: “Vương gia, Tĩnh Vương đã không phải Thái Tử.”

“Tĩnh Vương?” Trên mặt Úc Cẩn đúng lúc toát ra thần sắc kinh ngạc.

Phế Thái Tử càng cảm thấy nhục nhã phẫn nộ, nhìn chằm chằm Úc Cẩn ánh mắt giống như dao nhỏ.

Úc Cẩn càng thêm kinh ngạc: “Thái Tử bị phế, lẽ nào có liên quan đến ta?”

Khóe miệng Phan Hải co quắp.

Yến Vương này, thật là cái gì cũng dám nói.

“Sao có thể chứ, việc này đương nhiên không liên quan đến Vương gia.”

Úc Cẩn liếc phế Thái Tử một cái, cười: “ Không liên quan đến ta thì tốt, ta còn tưởng là ta làm hại cơ, tư thế của Nhị ca thoạt nhìn giống như muốn giết ta vậy.”

“Lão Thất, ngươi cái đồ hỗn trướng này, ngươi ngày ấy đánh ta, còn nói ——” Nghênh đón tầm mắt lạnh như băng của Úc Cẩn, phế Thái Tử không biết vì sao đánh cái rùng mình, không nói thêm gì nữa.

Ngày ấy hắn bị lão Thất đánh, vốn tưởng rằng lão Thất ắt xong đời, không nghĩ tới lão Thất thế mà kiêu ngạo không giảm, thậm chí thừa dịp không ai chú ý nói với hắn: “Nhị ca chớ nên đắc ý, phong thuỷ thay phiên chuyển, hôm nay ta vào ở Tông Nhân Phủ, nói không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt Nhị ca vào đó ở cũng nên……”

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy vớ vẩn buồn cười, không nghĩ tới thế nhưng một câu thành sấm.

“Nhị ca, chúng ta đều là người đọc sách hiểu lý lẽ, hơi một tí  kêu đánh kêu giết cũng không tốt. Còn nữa, ngươi cũng sẽ không ở chỗ này lâu, vẫn là tâm bình khí hòa tốt hơn.”

Phan Hải nhân cơ hội khuyên phế Thái Tử: “Vương gia, Yến Vương nói rất có đạo lý, ngài vẫn là mau qua đó đi. Hoàng Thượng đang nổi nóng, nếu như truyền ra chuyện gì, chỉ sợ ——”

Phế Thái Tử cắn chặt răng, đen mặt phất tay áo tiến về phía trước.

Phan Hải khẽ gật đầu với Úc Cẩn, bước nhanh đuổi kịp.

Úc Cẩn cong môi cười cười, vừa đi vừa hỏi nội thị bên cạnh: “Công công có biết Thái Tử vì sao bị phế không?”

Nội thị do dự một chút, thấp giọng nói: “Tĩnh Vương ở trên núi Thúy Loa sai sử Kim Ngô Vệ ám sát An Quận Vương……”

Phản ứng đầu tiên của Úc Cẩn chính là không tin.

Chỉ với việc Thái Tử ngu xuẩn như vậy, nếu có thể nghĩ đến việc dùng ám sát dứt khoát lưu loát giải quyết đối thủ, cũng sẽ không dại dột đến nỗi ngay cả ngôi vị Thái Tử cũng đánh mất.

Trong đó nhất định có nội tình.

Đương nhiên, có nội tình hay không Úc Cẩn không thèm quan tâm, với hắn mà nói cái gì đều không quan trọng bằng hồi phủ đoàn tụ cùng tức phụ.

Đi ra đại môn Tông Nhân Phủ, gió lạnh lạnh thấu xương lùa hơi ẩm vào người, Úc Cẩn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tựa như quét sạch mọi đen đủi mấy ngày nay.

Úc Cẩn rời đi không lâu, tiểu lại trốn đến chỗ không người tự đánh chính mình hai bạt tai.

Nói ra nói đến chắc nịch, ắt phải bị xúi quẩy.

Mẹ, về sau sự tình có liên quan đến Yến Vương không bao giờ nói lung tung nữa.

Buổi sáng Yến Vương phủ đắm chìm trong ánh mặt trời mùa đông, tường đỏ đắm chìm trong màu vỏ quýt ôn nhu. Tuyết đọng trên mái hiên dần dần tan rã, chỉ còn lại tuyết đầu cành ở trong gió run rẩy sưởi nắng, tựa như tơ liễu bay loạn ngày xuân.

Mùi thơm thịt chưng lượn lờ truyền ra từ phòng bếp.

“Chủ tử, Vương gia trở về rồi, Vương gia trở về rồi!” A Man vọt vào phòng, báo tin vui cho Khương Tự.

Khương Tự đang cùng Đậu Xu Uyển nói chuyện, nghe vậy hai mắt sáng lên.

Không đợi đi ra cửa viện, đối diện liền vội vàng đi tới một người thanh niên dáng người đĩnh bạt.

Mấy ngày không gặp, xiêm y trên người hắn có hơi nhăn, búi tóc cũng không búi chỉnh tề như ở trong nhà, đôi mắt lại sáng ngời như lúc ban đầu, nhìn thấy Khương Tự càng là phát ra ra hào quang kinh người.

“A Tự, ta trở về rồi.” Úc Cẩn sải bước đi tới, cánh tay hữu lực trực tiếp ôm lấy Khương Tự.

Một bên Đậu Xu Uyển hơi hơi đỏ mặt.

Với nàng mà nói, phu thê thân mật như vậy thực sự có hơi làm người ta thẹn thùng.

Khương Tự da mặt dày, cố nén xúc động muốn nhón chân hôn lên mặt nam nhân nhà mình một cái, cười nói: “Vào nhà rồi nói.”

“Được.” Úc Cẩn ôm lấy nàng đi vào trong.

Đậu Xu Uyển hơi dời bước, thoáng nhún gối với Úc Cẩn: “Vương gia trở về thì tốt rồi, Vương phi đã nhiều ngày vẫn luôn nhớ thương ngài. Trong phòng ta còn có chút việc liền đi về trước, khi nào lại đến thỉnh an Vương gia, Vương phi.”

Úc Cẩn lúc này mới chú ý tới còn có một người là Đậu Xu Uyển.

Khụ khụ, vừa không cẩn thận lại đem người ta trở thành đại nha hoàn.

Cảm kích Đậu Xu Uyển thức thời, thái độ Úc Cẩn rất tốt, khẽ gật đầu nói: “Đã nhiều ngày làm phiền ngươi bồi Vương phi.”

Đậu Xu Uyển hơi khom người, rồi vội vàng rời đi.

Quấy rầy tiểu phu thê người ta đoàn tụ, cũng không phải là việc mà thục nữ nên làm.

Vào phòng, Úc Cẩn lập tức bế Khương Tự lên, dùng sức hôn lên má nàng một cái.

“A Tự, nhớ ta không?”

Khương Tự vội đập hắn một cái: “Động tay động chân, coi chừng bị thương hài tử, mau thả ta xuống.”

Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

DMCA.com Protection Status