Cảnh Minh Đế hỏi ra câu này, ánh mắt chúng thần nhìn về phía ông lập tức trở nên vi diệu.
Hoàng Thượng hỏi thật ung dung.
Bình thường mà nói nữ tử làm ngoại thất của người ta còn có thể có thân phận gì? Hay phải nói là nữ nhi của nhà nghèo khổ, mà phần lớn đều chẳng phải xuất thân đứng đắn gì.
Đã xảy ra loại sự tình này, mấu chốt là làm thế nào thu xếp con đường làm quan trên người nam tử, ai sẽ quan tâm một ngoại thất có lai lịch gì.
Ánh mắt mọi người vi diệu như vậy còn có một tầng nguyên nhân: Đoàn người xem náo nhiệt truyền rằng ngoại thất nọ họ Thôi, vẫn là ăn mặc của một đại cô nương, hiện tại lại có lời đồn rằng, nữ tử kia là nữ nhi của Vinh Dương trưởng công chúa - Thôi đại cô nương.
Tin đồn này có chút ly kỳ, bởi Chu phủ và Đông Bình Bá phủ đối với mấy tin đồn này đều im miệng không nói gì.
Nhưng không có lửa làm sao có khói, nói không chừng là thật sự thì sao?
Đương nhiên, mặc kệ thật hay giả, trong trường hợp này bọn họ sẽ không lấy thân phận nữ tử ra nói đâu.
Cảnh Minh Đế mắt lạnh nhìn thần sắc của chúng thần, một chút cũng không thấy xấu hổ.
Làm sao thế, ông tò mò hỏi một chút không được à?
Cảnh Minh Đế cuối cùng không có được đáp án, ở trong sự trầm mặc quỷ dị của chúng thần hậm hực bãi triều.
Trở về ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế ngồi xuống long ỷ, càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái.
Thái độ của mấy lão gia hỏa kia không khỏi quá kỳ quái đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cảnh Minh Đế kêu: “Phan Hải.”
Phan Hải vội nói: “Có nô tỳ.”
“Chuyện này náo nhiệt như vậy, rất nhiều người đều đã biết đi? Ngươi đi hỏi thăm tình huống cụ thể một chút.”
Phan Hải là Đô đốc Đông Xưởng, tìm hiểu tình báo tuyệt không đáng kể, rất nhanh liền mang vẻ mặt cổ quái trở về phục mệnh.
“Thế nào?” Làm bạn nhiều năm, không chỉ Phan Hải hiểu rõ Cảnh Minh Đế, Cảnh Minh Đế cũng hiểu rõ Phan Hải, vừa thấy thần sắc của hắn liền biết có vấn đề.
Phan Hải chỉ trầm mặc một cái chớp mắt, liền đúng sự thật bẩm báo: “Hồi bẩm bệ hạ, nữ tử có dính dáng với Chu Tử Ngọc là nữ nhi của Thôi Tự cùng Vinh Dương trưởng công chúa ……”
Thấy Cảnh Minh Đế nhất thời không có phản ứng, Phan Hải săn sóc bổ sung một câu: “ Cháu gái ngoại của ngài……”
Cảnh Minh Đế suýt nữa vớ nghiên mực trên long án đập bẹp đầu Phan Hải.
Phan Hải hỗn trướng này, chẳng lẽ cho rằng ông tuổi cao đầu óc không minh mẫn? Ông đương nhiên biết nữ nhi của Vinh Dương là cháu gái ngoại của ông rồi!
Cảnh Minh Đế đứng lên, bị tin tức này giận đến đi vòng vòng quanh ngự thư phòng, ngay cả thoại bản giấu ở dưới đống tấu chương như xếp thành ngọn núi nhỏ đều mất đi sức hấp dẫn.
Thoại bản tính là gì? Có chuyện gì khiến người ta giật mình hơn chuyện đường đường là cháu gái ngoại của nhất quốc chi quân lại gian díu với đàn ông đã có vợ sao?
Nếu trên thoại bản mà có chuyện thế này, ông còn muốn cười mắng một tiếng hoang đường nữa kìa.
“Xác định?” Mặt Cảnh Minh Đế nhăn nhó, truy vấn.
Phan Hải cúi đầu: “Vinh Dương trưởng công chúa đi Chu gia, Từ Ninh Cung bên kia có người đi Đông Bình Bá phủ……”
Cảnh Minh Đế lại kinh ngạc: “Này thì liên quan gì đến Đông Bình Bá phủ?”
Gần nhất Đông Bình Bá phủ hình như liên tiếp xuất hiện bên tai ông, thế cho nên một Bá phủ tầm thường vậy mà ông lại bắt đầu có ấn tượng khắc sâu, thậm chí còn nhớ rõ trong phủ bọn họ có vị cô nương được ông ban ngọc như ý.
Cũng không biết nha đầu xui xẻo kia gả ra ngoài hay chưa —— Cảnh Minh Đế bỗng nhiên cảm thấy chính mình quan tâm có hơi nhiều, xấu hổ hoàn hồn.
Phan Hải nhắc tới Đông Bình Bá phủ cũng là vẻ mặt cổ quái: “Hồi bẩm bệ hạ, vợ cả Chu Tử Ngọc chính là Đại cô nương của Đông Bình Bá phủ, sau khi sự tình phát sinh Đông Bình Bá liền mang nữ nhi về phủ.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy đi đến Từ Ninh Cung.
Người có tuổi thường sợ lạnh, trời vừa se lạnh Thái Hậu đã ủ trong phòng đốt hỏa long không hề ra khỏi phòng.
Ngày xưa nghe một tuồng kịch, chép một quyển kinh thư, ăn bên ngoài không thấy rau dưa mới mẻ, ngày tháng bình tĩnh lại tự tại, thế nhưng hôm nay tâm tình của Thái Hậu như trời đông đầy mây, chán nản đến cực điểm.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Một tiếng thông truyền khiến Thái Hậu đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở bừng mắt.
Cảnh Minh Đế sải bước đi vào.
“Mẫu hậu đang nghỉ ngơi sao?”
Thái Hậu hơi sửa sang lại tâm tình, cười nói: “Hoàng Thượng mau ngồi.”
Cảnh Minh Đế ngồi gần Thái Hậu, thuận thế nhặt chăn mỏng trượt xuống mặt đất lên rồi giúp Thái Hậu đắp lên đầu gối.
Dù ở trong phòng ấm như ngày xuân, nhưng khi đông đến, đầu gối Thái Hậu vẫn chịu không nổi.
Cảnh Minh Đế nhớ rõ là vì cái gì.
Khi đó ông vẫn là hoàng tử không nơi nương tựa, bởi vì sàm ngôn của gian phi chọc phụ hoàng giận dữ, phạt ông quỳ trong băng thiên tuyết địa.
Vẫn là Hoàng Hậu Thái Hậu nghe tin chạy tới, quỳ gối bên người ông cầu tình phụ hoàng, quỳ trọn vẹn một canh giờ, rốt cuộc cầu được phụ hoàng hồi tâm chuyển ý.
Chính là từ đó về sau Chân Thái Hậu liền bị tật.
Cảnh Minh Đế nghĩ đến những điều này, những lời chất vấn liền yên lặng nuốt xuống, vươn tay nhẹ nhàng bóp chân cho Thái Hậu.
“Hoàng Thượng sao lại đến lúc này?”
“Không có việc gì, chính là nhớ mẫu hậu.”
Thái Hậu nghe vậy mày giãn ra, khóe mắt chất chứa ý cười.
Cảnh Minh Đế cuối cùng cũng không nói gì, bồi Thái Hậu ngồi trong chốc lát liền đứng dậy rời đi.
Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, lông mày hơi giãn ra của Thái Hậu lại nhăn lại, sắc mặt trầm xuống.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Hoàng Thượng tuy không phải thân sinh của bà, lại là bà nuôi lớn từ nhỏ. Trước mắt không sớm cũng không muộn, không năm cũng không tiết, Hoàng Thượng đột nhiên tới rồi lại không nói gì rời đi, ở trong đó nhất định có việc.
Thái Hậu hơi suy tư liền nghĩ tới nguyên do.
Hoàng Thượng chắc là đã nghe nói chuyện của Minh Nguyệt.
Nghĩ đến Thôi Minh Nguyệt, trên mặt Thái Hậu liền kết ra băng sương.
Nha đầu này thật sự quá cả gan làm loạn, quả thực khiến bà thất vọng tột đỉnh!
“Thái Hậu, Vinh Dương trưởng công chúa mang theo Thôi đại cô nương cầu kiến.”
Thái Hậu xua xua tay, lạnh lùng nói: “Bảo bọn nó trở về đi.”
Vinh Dương trưởng công chúa tiến cung từ trước đến nay đều không cần thông truyền, đây vẫn là lần đầu chưa thấy được mặt Thái Hậu đã bị tống cổ trở về.
Chờ trở lại phủ Trưởng công chúa, Vinh Dương trưởng công chúa lập tức phát hỏa, quơ lấy chén trà trong tầm tay ném mạnh vào người Thôi Minh Nguyệt, nổi giận mắng: “ Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi!”
Cũng may chén trà kia là không có gì, không có nước trà bắn đến trên người.
Thôi Minh Nguyệt chịu đựng nhói đau, ủy khuất khóc thút thít: “Mẫu thân, nữ nhi thật sự biết sai rồi, sau này ngoại tổ mẫu chẳng lẽ không bao giờ muốn gặp nữ nhi nữa?”
Vinh Dương trưởng công chúa oán hận trừng mắt liếc nhìn nữ nhi một cái: “Ngươi làm ra chuyện xấu như vậy, còn trông cậy vào Thái Hậu xem ngươi như hòn ngọc quý trên tay? Nhân lúc còn sớm tắt phần vọng tưởng này đi, về sau ở lại trong phủ ít đi ra ngoài mất mặt xấu hổ!”
Thôi Minh Nguyệt dùng sức cắn cắn môi, lúc này mới hối hận.
Sớm biết thế lúc trước âm thầm quạt gió thêm củi để Dương Hậu Thừa quen biết Khương Trạm, núp ở phía sau so với tự mình ra tay an toàn hơn nhiều.
“Nữ nhi nhất thời hồ đồ, ai biết nam nhân thoạt nhìn văn nhã đáng tin sẽ gạt người đâu……”
Trong mắt Vinh Dương trưởng công chúa đột nhiên bắn ra lãnh quang, nghĩ đến kết cục Chu gia bị ngự sử tranh nhau buộc tội, lúc này mới áp xuống đáy lòng thô bạo.
Chu phủ lúc này, sau khi nhận được thánh chỉ xong một mảnh mây đen mù sương.
Chu Tử Ngọc nghe được ý chỉ “Suốt đời không được làm quan”, liền trực tiếp ngất xỉu, giống như một con cá chết mắc cạn nằm thẳng cẳng dưới ánh mặt trời, tản ra mùi tanh hôi làm người chán ghét.
Không ai lo lắng dìu hắn.
Chu phu nhân phạm vào tim đau thắt, ôm ngực chậm rãi trượt xuống mặt đất, dẫn tới nha hoàn bà tử liên tục kêu sợ hãi.
Chu Thiếu Khanh thất hồn lạc phách đi đến trước mặt Chu Tử Ngọc, hung hăng đạp cho một cước lại không giải hết hận.
Quan hàng hai cấp, trưởng tử tiền đồ vô lượng đoạn tuyệt con đường làm quan, Chu gia thành trò cười cho toàn kinh thành……
Ông làm nghiệt gì, mới sinh ra loại nghiệt tử này!