Cảnh Minh đế vừa hỏi như vậy, mấy người đứng ra tức khắc hoa mắt choáng váng.
Ai không biết phủ Doãn Thuận Thiên khó làm chớ, bao nhiêu người nhậm chức phủ Doãn Thuận Thiên đều là thoả thuê mãn nguyện lên đài, không được bao lâu đã mặt xám mày tro chạy lấy người. Có thể thuận lợi chạy lấy người cũng còn may đó, cuối cùng còn bị bãi miễn chức quan có không ít đâu.
So ra, ngôn quan Đại Chu cũng quá thoải mái, chỉ cần nhìn chằm chằm trong ngoài triều đình, phàm là có chuyện khác người viết cái tấu chương, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Thấy mấy người hai mặt nhìn nhau ai cũng không mở miệng, Cảnh Minh đế trong lòng cười lạnh: Biết ngay những người này chỉ biết công phu mồm mép, chân chính muốn bọn họ làm thật, một đám đều câm như hến.
Cảnh Minh đế đương nhiên sẽ không đổi Chân Thế Thành đi.
Ở trong lòng Cảnh Minh đế Chân Thế Thành là vị quan giỏi có tài, khó được vẫn là bầy tôi lẻ loi đơn độc.
Ở trong cái nhìn của ông Chân Thế Thành xuất thân nhà nghèo, không có gia tộc làm đại thụ che chở, nhưng với Cảnh Minh đế mà nói xuất thân nhà nghèo chính là ưu điểm lớn nhất của Chân Thế Thành.
Chỉ cần Chân Thế Thành trước sau như một, ông sẽ làm chỗ dựa lớn nhất cho vị quan giỏi nhà nghèo này.
Đương nhiên tâm tư này Cảnh Minh đế chưa từng biểu hiện rõ ràng ra ngoài bao giờ, mà vui giận không lộ ra mặt vốn chính là tu dưỡng mà một đế vương xứng chức phải có.
“Làm sao, chư khanh đều không muốn?” Cố ý đợi một hồi lâu, Cảnh Minh đế không nóng không lạnh hỏi.
Ngự sử đứng ra lúc trước vội nói: “Vi thần tài hèn học ít, khó có thể tiếp nhận chức vụ phủ Doãn Thuận Thiên.”
Những người khác vừa nghe lập tức phụ họa.
Trên mặt Cảnh Minh đế vẫn nhàn nhạt như trước: “Một khi đã như vậy, vậy thì sau khi Chân Thế Thành từ nhiệm chức phủ Doãn Thuận Thiên, trong lòng chư khanh có nhân tuyển nào càng thích hợp hơn không?”
Mấy người lại bị hỏi đến choáng váng.
Nhân tuyển thích hợp? Đương nhiên không có rồi, ai không biết phủ Doãn Thuận Thiên là cử khoai lang phỏng tay, ngồi vững chắc chắn lên chức cao quyền trọng, ngồi không vững vậy chờ đắc tội với người xui xẻo đi.
Bọn họ nếu tiến cử lung tung, ấy mới là luẩn quẩn trong lòng.
“Chư khanh tại sao lại không nói? Người là các ngươi buộc tội, lẽ nào còn muốn trẫm vắt hết óc nghĩ ra nhân tuyển tiếp nhận chức vụ sao?”
“Chúng thần không dám.”
“Vậy liền cẩn thận ngẫm lại đi, trẫm chờ được.”
Trán mấy người lấm tấm mồ hôi lạnh, lúc này mới suy nghĩ ý tứ trong đó: Hoàng Thượng đây là ra lực bảo vệ Chân Thế Thành.
Kỳ quái, vụ án thuyền hoa phóng hỏa trên sông Kim Thủy người bị hại rõ ràng là em vợ Thái Tử, Chân Thế Thành phá không được án không phải nên mặt rồng giận dữ mới đúng sao, Hoàng Thượng nàm thao không thèm để ý nhỉ?
Hít, lẽ nào Hoàng Thượng có điều bất mãn với Thái Tử?
Vậy thật đúng là thất sách, bọn họ buộc tội đến hăng say như vậy, chính là muốn bán cho Lễ Bộ Thượng Thư phủ cùng Thái Tử một cái tốt, dù sao cũng thuận nước giong thuyền, sớm biết tâm tư Hoàng Thượng như này đã không lội vũng nước đục này rầu.
Cảnh Minh đế không phải người khắc nghiệt, bức cho mấy thần tử làm ông sốt ruột đến mồ hôi đầm đìa, liền quyết định hạ cái bậc thang: “Chư khanh nếu như không nghĩ ra được, xem ra chức vị phủ Doãn Thuận Thiên này vẫn là Chân Thế Thành thích hợp nhất, các vị cảm thấy thế nào?”
Mấy người còn có thể nói cái gì, tự nhiên liên tục xưng phải.
Vụ án thuyền hoa phóng hỏa trên sông Kim Thủy cuối cùng lấy án treo chấm dứt, vì lẽ đó Lễ Bộ Thượng Thư phủ cầm đầu mấy nhà tự nhiên tức không chịu được. Nhưng ngoại trừ Lễ Bộ Thượng Thư phủ, còn lại ba nhà khác lúc trước còn bị Hoàng Thượng trách cứ qua, lúc này không dám tiếp tục quậy nữa. Quan trọng hơn là con trai của bọn họ cũng không xảy ra việc gì, tìm không ra tiểu quan phóng hỏa tuy rằng nén giận, nhưng vì thế mà làm Hoàng Thượng không vui hiển nhiên không sáng suốt.
Trong thư phòng Lễ Bộ Thượng Thư phủ, vang lên thanh âm không cam lòng của Dương phụ: “Phụ thân, Tài nhi chẳng lẽ cứ chết vô ích như vậy?”
Lễ Bộ Thượng Thư đã ngoài sáu mươi có lẻ, ngày xưa hài lòng như ý thoạt nhìn tinh thần quắc thước, giờ phút này nhìn qua lại vẻ mặt mỏi mệt, ho khan một tiếng nói: “Bằng không thì sao? Ngươi quên trước đó vài ngày Thái Tử Phi trở về nói những gì rồi?”
Dương phụ nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Tài nhi xác thật quá không ra gì, ngày thường hồ nháo thì cũng thôi đi, sao có thể đánh chủ ý lên công tử Bá phủ? Việc này truyền tới tai Hoàng Thượng, ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ thương tiếc ngươi mất con thống khổ, thương tiếc ta mất cháu đau buồn? Đừng có nằm mơ, Hoàng Thượng trong lòng bất mãn lắm đấy! Ta cho ngươi hay, ngươi còn không yên tĩnh sẽ chỉ liên lụy Thái Tử Phi……”
Dương phụ nghe xong, trong lòng căng thẳng.
Nhi tử là cốt nhục đầu quả tim, mà Thái Tử Phi lại là vinh quang của Dương gia. Chờ đến tương lai Thái Tử đăng cơ, Dương gia ắt ra một vị Hoàng Hậu, khi đó ông ta sẽ được phong Mộc Ân Bá.
Nói ra, một cái Bá gia kỳ thật so ra quyền vị kém xa Thượng Thư phủ, nhưng phong quang của Thượng Thư phủ là phụ thân mang đến, chờ phụ thân về hưu, nếu trong vòng mười năm gia tộc không có con cháu có tiền đồ thông qua khoa khảo bước vào con đường làm quan, Dương gia ắt phải rời khỏi vòng tròn thượng tầng ở kinh thành, đến lúc đó ai còn nhớ rõ Dương gia đã từng phong quang ra sao.
Song phong Bá lại hoàn toàn khác, Mộc Ân Bá chính là thừa kế muôn đời, chẳng sợ con cháu ông ta không biết cố gắng, thì đời đời kiếp kiếp cũng sẽ có một vị trí nhỏ ở chốn kinh thành này.
“Nhi tử đã biết.”
Dương phụ cũng từng là một thiếu niên ăn chơi trác táng, hiện tại người đến trung niên đương nhiên trầm ổn hơn, ngày thường phách lối không phải bởi vì không hiểu lõi đời, mà là bởi vì đối mặt với những người đó không đáng để ông ta thu liễm tính tình. Hiện tại là Hoàng Thượng bất mãn, vậy thì tính tình dù lớn mấy đương nhiên cũng phải thu, cắn chặt hàm răng cùng nuốt máu.
“Chờ đến ngày mai, ta cũng nên thượng triều rồi.” Lễ Bộ Thượng Thư mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái Dương.
Cháu trai đột tử, thân thể ôm bệnh nhẹ tuy có thể khiến cho Hoàng Thượng đồng tình, nhưng thời gian lâu dài vạn nhất Hoàng Thượng cảm thấy lão ta tuổi già sức yếu, Lễ Bộ Thượng Thư nói không chừng sẽ phải thay người đảm đương.
Gốc Hải Đường trong Hải Đường Cư đã kết quả, mắt thấy sắp sửa thành thục, rũ đầy đầu cành rất là khả quan.
A Man bịch bịch bịch chạy vào nhà, hạ giọng nói: “Cô nương, vụ án kia đã kết thành án treo rồi.”
Khương Tự ánh mắt hơi lóe, khóe môi lộ ra ý cười nhẹ nhàng: " Biết rồi.”
Cứ việc cân nhắc đi cân nhắc lại mỗi một chi tiết, tự nhận vạn vô nhất thất, nhưng gặp phải đối thủ như Chân Thế Thành với Khương Tự mà nói áp lực vẫn khá lớn lao.
Vụ án một ngày không kết, trái tim của nàng chung quy không bỏ xuống được.
“A di đà phật, cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn.” A Man chắp tay trước ngực, lẩm bẩm niệm.
Ánh mắt Khương Tự dời xuống, dừng ở cái rổ nhỏ A Man xách trên cánh tay: “Đây là cái gì?”
A Man lúc này mới nhớ tới, vội xốc lên vải mịn che trên giỏ tre, lộ ra quả táo đỏ au: “Cô nương, táo của nhà Dư công tử.”
“Ai?” Khương Tự cho rằng nghe lầm, hỏi lại một câu.
“Dư công tử nha, trước của nhà hắn không phải có một cây táo xiêu vẹo cổ sao, quả táo này chính là hái từ trên cây táo ấy xuống đấy.”
“Hắn thế nào lại cho ngươi?”
“Cô nương ngài còn chưa biết nha, hôm nay Dư công tử tới phủ chúng ta tìm Nhị công tử, rổ táo này chính là Dư công tử mang đến. Nhị công tử nếm thấy ngọt liền sai A Cát đưa tới đây cho ngài, trên đường vừa vặn gặp được nô tỳ, nô tỳ liền trực tiếp mang về. Cô nương ngài nếm thử đi, táo ngọt lắm đó.”
Khương Tự giơ tay đỡ trán.
Úc Thất thế mà đến nhà bọn họ!
“ Đồ lung tung gì ngươi cũng thu.” Thấy tiểu nha hoàn đắc ý mỹ mãn, Khương Tự tức không chịu được mắng một câu.
A Man chớp chớp mắt, hỏi lại: “Cô nương, vậy ngài nếm hay không nếm á?”
Từng quả táo vừa lớn vừa tròn, đỏ đến khả quan, vừa thấy chính là tỉ mỉ chọn lựa sau đó rửa sạch.
Khương Tự cầm lấy một quả táo cho vào trong miệng.