“Chỉ chút can đảm này của em, em còn dám viết chuyện xưa khủng bố?” Tô Phạm không khách khí chút nào phỉ nhổ Vưu Vưu.
“Anh, anh đừng khinh thường người! Em viết ra chuyện xưa khủng bố, khẳng định có thể dọa anh sợ tới mức buổi tối không dám đi WC!”
Vưu Vưu bị kích thích đến buông Lạc Ương Ương ra một chút, đôi tay khí phách chống nạnh giận đối diện với Tô Phạm.
“Anh chờ ngày đó.” Vưu Vưu biểu hiện khí phách hơn nữa, ở trong mắt Tô Phạm cũng không có một chút khí thế.
“Lớp tụi anh cũng muốn qua đêm ở đập chứa nước, nếu không hai người các em theo tụi anh luôn đi?” Tô Phạm mặc quần áo thoải mái màu vàng nhạt, ánh mắt dò hỏi lại dừng ở trên mặt Lạc Ương Ương lần nữa.
Hơn nửa năm không gặp, cô vẫn là không thay đổi.
Không, cô trở nên nhẫn tâm hơn.
Anh chịu đựng hơn nửa năm không tìm cô, cô lại có thể cũng thật sự không liên hệ với anh!
Cô là tính toán đời này đều không liên hệ với anh sao?
“Như vậy không tốt lắm đâu? Các người là hoạt động tập thể lớp, hai tụi em cũng không thân với bạn học khác của anh, đột nhiên gia nhập vào như vậy, giống như……”
Nếu trước kia chưa nhận thức Phong Thánh, Lạc Ương Ương nhất định sẽ không cự tuyệt lời mời này của Tô Phạm, nhưng hiện tại, cô nhìn Tô Phạm, lời nói uyển chuyển cự tuyệt liền buột miệng thốt ra.
Nhưng mà.
Lời nói của cô còn chưa nói xong, Thượng Nhất Nhiên vẫn luôn không có chuyện gì cũng không xen lời được, đột nhiên bị tay Tô Phạm vòng đến sau thắt lưng anh, hung hăng vặn một phen.
Tô Phạm vặn đến phi thường dùng sức!
“Hít --” liền ở khi Thượng Nhất Nhiên đau đến hút ngược một hơi, Tô Phạm bình tĩnh liếc xéo mắt một cái.
Vừa tiếp nhận được ánh mắt của Tô Phạm, hô hấp Thượng Nhất Nhiên chợt ngừng, thiếu chút nữa liền kêu thảm thiết ra tiếng chất vấn của anh cũng lập tức nuốt trở vào.
Quan hệ của Thượng Nhất Nhiên và Tô Phạm vẫn luôn không tồi, hai người tốt xấu gì cũng sớm chiều ở chung hai năm.