“Nếu Viên Viên mời thì em đi cùng đi”
Chỉ một câu nói của Uất Trì Diệc Thù cũng khiến.cho Mạnh Khả Phi đang nói liền dừng lại.
Cô bé hết sức dè dặt nhìn Đường Viên Viên, không có chút dũng khí nào cả. – “Không có chuyện gì đâu Khả Phi, dì Minh Thư rất thích con nít. Cậu theo tớ về nhà đi, trong nhà còn có em gái Giá Nhỏ nữa”
“Thật… thật vậy chứ?”
“Đương nhiên rồi”
Cuối cùng Mạnh Khả Phi cũng lấy hết can đảm đi theo Đường Viên Viên về nhà.
Cách cổng trường không xa, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nhìn thấy ba người họ cùng nhau rời khỏi thì chế nhạo thành tiếng: “Bình thường cậu ta giả bộ hiền khô như một con cừu non, thật không ngờ cậu ta mới chính là cao thủ.
Bây giờ lại có thể cùng nhau đi về nhà luôn rồi kìa”
“Nghe giọng điệu này thì hai người họ là bạn bè đã lâu rồi, có trách thì trách chúng ta biết trễ quá thôi.”
“Người chị em à, Mạnh Khả Phi này thật sự rất đáng ghét.”
Nhà họ Dạ.
Uất Trì Diệc Thù dẫn theo hai cô bé đến biệt thự Hải Giang. Từ xa, Mạnh Khả Phi đã nhìn thấy cả một vùng rộng lớn. Mới đầu cô bé còn tưởng rằng nhà của họ là một căn nhà trong số đó nhưng sau khi đi vào mới biết tất cả đều là nhà của họ.
Nhà của Mạnh Khả Phi nghèo khó, làm gì đã được nhìn thấy quang cảnh như vậy bao giờ chứ?
Mạnh Khả Phi đi theo sau Đường Viên Viên mà sắc mặt hơi trắng bệch, lúc bước đi cũng rất gò bó mất tự nhiên.
Quần áo mà Mạnh Khả Phi đang mặc trên người đã được Khả Phi giặt rất sạch sẽ, tuy rằng có hơi cũ nhưng đây là bộ quần áo đẹp nhất của cô bé.
Nhưng bây giờ, ở nơi nguy nga tráng lệ này thì Mạnh Khả Phi lại cảm thấy bộ đồ mà cô bé đang mặc chính là rác rưởi.
Uất Trì Diệc Thù vẫn tỏ vẻ lãnh đạm thờ ơ, Đường Viên Viên bám theo sát cậu rồi nhảy chân sáo tung tăng vui vẻ như một chú chim sẻ béo mũm mm vậy.
Mạnh Khả Phi đi theo sau cùng, bước chân gượng gạo mất tự nhiên.
Nghĩ ngợi một chút rồi Mạnh Khả Phi kéo Đường Viên Viên lại hỏi nhỏ: “Đây là nhà của cậu hả?”
Đường Viên Viên lắc đầu: “Không phải, đây là nhà của anh trai”
“Nhà của anh trai à? Cậu và anh ấy…” Tạm dừng một lát rồi Mạnh Khả Phi mới nói ra lời nghỉ hoặc trong lòng: “Anh ấy không phải là anh trai ruột của cậu sao?”
Lúc còn học cấp hai thì Mạnh Khả Phi và Đường Viện Viên đã quen biết nhau rồi. Mặc dù đã quen biết nhiều năm nhưng cô bé vẫn nghĩ Uất Trì Diệc Thù là anh ruột của Đường Viên Viên, còn về phân vì sao hại người không cùng họ với nhau thì cô bé cho rằng là do họ của người lớn không giống nhau.
Dù sao có một số cặp vợ chồng sau khí ly hôn thì thường để con cái theo họ của mình.
Không ngờ rằng hai người này lại không phải là anh em ruột.
Đường Viên Viên gật đầu: “Không phải là anh em ruột nhưng từ nhỏ tớ đã biết anh Diệc Thù rồi, tớ cũng lớn lên cùng anh ấy”
Dù răng Mạnh Khả Phi chỉ đoán thôi, nhưng khi nghe chính miệng Đường Viên Viên thừa nhận chuyện này thì Mạnh Khả Phi sợ hãi thán phục: “Vậy anh ấy đối xử với cậu quá tốt rồi, tớ vẫn luôn cho rằng hai người chính là anh em ruột”
“Không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả ruột thịt nữa” Đường Viên Viên mỉm cười tủm tỉm, lòng đầy mãn nguyện: “Anh trai đối xử với tớ cực kỳ tốt, còn có dì Minh Thư và chú Âu Thần cũng đối xử rất tốt với tớ. Khả Phi ngốc à, lát nữa cậu nhìn thấy họ thì sẽ biết ngay thôi.”
“Tớ hơi hồi hộp” Mạnh Khả Phi cắn môi đưới, cô bé khẽ nói: “Tớ ăn mặc như vậy, nhìn có khó coi không? Đến lúc đó bọn họ có ghét tớ không?”
“Gậu yên tâm đi Khả Phi, dì Minh Thư và chú Âu Thần sẽ không khinh thường người khác đâu. Họ chung sống rất hòa đồng với người khác”
Mặc dù Đường Viên Viên ra sức an ủi nhưng đây lại là Tần đầu tiên Mạnh Khả Phi cảm thấy tự tỉ như vậy. Cô bé nhìn thấy bất cứ món đồ nào đẹp đềudbông dám ÂL/[email protected]»chi đứng ti Xe nhìn: Nếu đứng từ xa nhìn thì cô bé không cảm thấy bản thân xấu xí khớ coi.
Nhưng nếu đến gần rồi thì khi đối lập với hình tượng đẹp đẽ đó, Mạnh Khả Phi lại cảm thấy bản thân cô bé vô cùng xấu xí.