Vân Thiên Vũ sốt ruột đứng tại chỗ chờ, trong lòng nàng vừa kích động vừa lo lắng, không biết tình hình của biểu tỷ Diệp Gia như thế nào rồi? Nàng thật sự rất lo lắng Diệp Gia gặp bất trắc gì.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh kéo tay nàng, quan tâm hỏi: “Vũ Nhi, cuối cùng là sao thế này?”
Vân Thiên Vũ nhớ đến việc Tiêu Cửu Uyên đã mất đi phần ký ức khi còn ở đông đại lục, cho nên hiện tại hắn không nhớ rõ chuyện của biểu tỷ Diệp Gia.
Nàng liền kể cho hắn nghe chuyện của Diệp Gia.
Vân Thiên Vũ đang nói thì đột nhiên nghe được một tiếng vèo trong không trung, nàng vội ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Điêu gia đang phóng đến.
Nó sốt ruột kêu lên: “Chủ tử, không tốt rồi, Diệp Gia gặp chuyện, nàng ấy bị rất nhiều người vây đánh.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe xong liền biến sắc, vội nói: “Mau dẫn chúng ta qua đó.”
Điêu gia lách mình phóng về phía trước dẫn đường, Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên phi nước đại theo sau.
Cả hai chưa đi đến gần mà đã nghe được ở phía trước thỉnh thoảng vang lên tiếng hét phẫn nộ.
“Để ta đánh ả tiện nhân này một trận, giết nàng ta, đều do nàng ta trợ giúp Cổ Thiên, cho nên Cổ Thiên mới có thể trở thành thiếu chủ Hắc Diễm thành của chúng ta, đánh chết nàng ta để ta nhìn xem Cổ Thiên còn có thể cậy vào ai nữa.”
Khi Vân Thiên Vũ vội phóng đến đã nhìn thấy một đám người hung hãn vây đánh một người nằm sóng soài trên mặt đất.
Trong đó có hai người đè tay Diệp Gia, khiến cho nàng ta không thể động đậy, những người khác dùng chân hung hăng đá vào người nàng, đánh đến nàng ta thừa sống thiếu chết.
Mà trong đám người đó có một người chính là kẻ đang chỉ huy những kẻ khác động tay động chân với nữ tử đã kiệt sức trên mặt đất.
“Đè tay nàng ta lại cho ta, hung hăng đánh tay nàng ta, phế tay nàng ta càng tốt, đó là đôi tay luôn trợ giúp Cổ Thiên, khiến cho Cổ Thiên trở thành thiếu chủ Hắc Diễm thành của chúng ta.”
“Tiện nhân đáng chết, đúng là chán sống mà.”
Người này càng mắng càng hăng, mắng đến phùng mang trợn má, kẻ đó giơ tay lên, trong tay cầm một thanh vũ khí sắc bén, trực tiếp hướng đến nữ tử đang ngã trên mặt đất
Nữ tử trên mặt đất rõ ràng đã bị đánh trọng thương, không ngừng giãy giụa.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn kẻ đang đi tới kia, gào lên: “Cổ Hồ, nếu ngươi dám động đến ta thì Cổ Thiên sẽ không tha cho ngươi đâu, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Tiểu tiện nhân này, bộ ngươi cho rằng Cổ Thiên sẽ vì ngươi mà không buông tha cho ta sao? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó, hơn nữa hôm nay ta sẽ giết ngươi, ngươi làm được gì ta nào?”
Kẻ gọi là Cổ Hồ cầm mang lưỡi đao bạc sắc bén trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Gia, Diệp Gia liền liều mạng giãy giụa...
Đáng tiếc, linh lực tu vi của nàng ta quá thấp, cho nên cơ bản không phải là đối thủ của những kẻ này.
Nếu tìm được sơ hở thì nàng ta sẽ sử dụng độc đan, như vậy sẽ dễ dàng thoát được.
Nhưng những kẻ kia lại biết Diệp Gia am hiểu sử độc, cho nên vừa ra tay đã lập tức kềm giữ hai tay của nàng ta, khiến nàng ta không thể lấy độc ra, sau đó bọn họ điên cuồng đánh nàng ta.
Chẳng lẽ hôm nay Diệp Gia nàng phải bỏ mạng ở chỗ này sao.
Diệp Gia lặng lẽ rơi nước mắt.
Đúng lúc đó, giữa không trung xuất hiện một đạo thân ảnh phóng vọt đến, cùng với thân ảnh là một tiếng kêu.
“Dừng tay, đáng chết đám phế vật này cho ta, dám to gan đả thương người khác giữa ban ngày như thế.”
Vân Thiên Vũ lách mình tiến đến, nàng phất tay một cái, một đạo linh lực bùng nổ, đánh bay cả đám người kia ra ngoài.
Mấy kẻ đó cơ bản vẫn chưa nhận thức rõ chuyện gì vừa xảy ra thì liền bị cường đại linh lực của Vân Thiên Vũ lại một lần nữa đánh văng đập vào vách núi.
Ai nấy đều hộc ra một ngụm máu tươi, không ngừng giãy giụa.