A a a, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao nữ nhân này vào học viện cùng với bọn họ, bọn họ khó khăn tu luyện mà cũng không đạt được cấp bậc linh vương.
Mà người ta đã là cửu tinh linh vương rồi, mấu chốt là trước đây tu vi linh lực của nữ nhân này thấp hơn bọn họ, nhưng bây giờ cao như vậy.
Lẽ nào có thiên phú nghịch thiên như vậy?
Trong lòng từng người tan vỡ, nhưng lại bị kinh ngạc không ai dám nói tiếp nữa.
Vân Thiên Vũ tức giận mở miệng nói: “Cút.”
Người Thanh Phong thành sợ đến vội vàng cút đi.
Nếu như tiếp tục ở lại, nhất định bọn họ sẽ xui xẻo, ngoại trừ Buì Khê có tu vi linh lực cường đại, tên Ma Ảnh kia cũng có tu vi linh lực khủng bố, lúc trước hắn chỉ đơn giản bộc lộ một chút khả năng, liền khiến người ta nhận thấy linh lực của hắn hết sức cường đại, không phải cửu tinh linh vương mà là cấp bậc nhất tinh linh hoàng.
Sao bọn họ có thể là đối thủ của người ta chứ.
Mấy đạo thân ảnh liền nhanh chóng cút đi.
Sau dó chỉ còn lại người của bạch Hạc Thành, còn có một vài người thích xem náo nhiệt.
Đám đệ tử xem náo nhiệt lúc trước cũng nhìn thấy Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ xuất thủ.
Mọi người bình luận sôi nổi.
Cả năm bọn họ không nhìn thấy tu vi linh lực lợi hại như vậy.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cái gì cũng nói.
Người Bạch Hạc thành vây quanh, ai ai cũng kinh ngạc vây quanh quan sát Bùi Khê, hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San càng lo lắng ra mặt, hỏi: “Bùi Khê, muội đi đâu vậy, sao bây giờ mới xuất hiện, chúng ta lo lắng muốn chết.”
“Muội đi tu luyện.”
Vân Thiên Vũ cũng không nói đến Tử Vong Cảnh Địa học viện Thiên Kình, nếu như tiết lộ chuyện này nói không chừng sẽ hại đến người khác.
Bởi vì mọi người thấy tu vi linh bọn họ cao, khẳng định ai ai cũng động lòng muốn vào Tử Xong Cảnh Địa, nhưng trên thực tế Tử Vong Cảnh Địa hết sức nguy hiểm, nếu như đi vào chưa chắc toàn mạng trở về, nói vậy sẽ hại người khác.
Cho nên Vân Thiên Vũ mới thuận miệng nói đi tu luyện.
Mà lời này của nàng cũng không có ai hoài nghi, mọi người vui vẻ.
“Không ngờ ngươi tiến bộ thần tốc như vậy, thật sự lợi hại.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật là lợi hại, các người cũng không cần tham gia kiểm tra tân sinh.”
Vân Thiên Vũ nhìn người Bạch Hạc thành nói: “Chúng ta không tham gia kiểm tra tân sinh, dự định tham gia kiểm tra tốt nghiệp học viện.”
“A…”
Bạch Doanh Doanh và Bùi San bị kinh sợ, sau đó ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường.
Tu vi linh lực Bùi Khê cao như vậy, tốt nghiệp là chuyện đương nhiên, chỉ là các nàng ấy sẽ nhớ nàng.
“Bùi Khê, tỷ sẽ nhớ muội lắm.”
“Ta cũng sẽ nhớ mọi người lắm.”
Vân Thiên Vũ xúc động một lúc, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh nàng lập tức đen mặt, bất mãn trừng mắt hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San.
Vân Thiên Vũ không chú ý đến Tiêu Cửu Uyên, nàng nhìn thấy mấy người của Bạch Hạc thành đều bị tổn thương, cho nên nhanh chóng lấy hòm thuốc ra chữa trị cho bọn họ.
Lúc này đây bị thương nặng nhất phải kể đến Lâm Thanh Dương của Bạch Hạc thành.
Lâm Thanh Dương là cháu của thành chủ Bạch Hạc thành, vẫn luôn bảo vệ mọi người.
Cho nên lần này y bị thương được nặng nhất.
Trong lòng Vân Thiên Vũ có sự tôn trọng với Lâm Thanh Dương.
Bởi vì trên con đường này, nàng thấy rất rõ Lâm Thanh Dương là nam tử rất chính trực.
Tính cách của hắn rất giống với Tiêu Dạ Thần, vẫn luôn suy nghĩ cho người khác.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lấy đan dược cho Lâm Thanh Dương uống.
Đôi mắt Lâm Thanh Dương phức tạp nhìn Vân Thiên Vũ, trong lòng càng chua xót, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, lại nhìn hai nam tử xuất chúng phía sau nàng.