Tin tức về cuộc chiến triều hội, chỉ sau khi triều hội kết thúc được nửa canh giờ đã lan truyền khắp Kinh thành, Trong tất cả tửu tử Trường An đã bắt đầu có kẻ lắm chuyện múa tay múa chân miêu tả lại câu chuyện hấp dẫn xảy ra trên triều hội hôm nay, phảng phất như chính là đã tận mắt trông thấy, kẻ nói thì kích động, người nghe thì hồi hộp, mãi đến lúc triều hội hôm nay kết thúc, hình tượng vũ phu của Lý Khánh An cuối cùng cũng được đảo ngược, bao nhiêu người nghe mà thán phục, hóa ra tên này đấu tranh chính trị cũng ghê gớm nhường này.
Vào lúc trưa, Đại Minh cung một lần nữa truyền ra tin, Chính sự đường với số phiếu bốn hai đã có kết quả biểu quyết, bổ nhiệm nguyên Dương Châu đại đô đốc phủ trưởng sứ, thái tử thiếu sư Vi Thao là Công bộ thượng thư cùng Trung thư môn hạ bình chương sự để thay thế vào vị trí của Thôi Hoán, Đến nay, cuộc đấu tranh chính trị do Vi Kiến Tố gây ra cuối cùng cũng hạ màn, với kết quả thảm bại của giám quốc đảng.
Trường An đầu thu vẫn lất phất mưa, rửa sạch hơi nóng của ngày hè, Giờ nghỉ trưa đã đến, do nghỉ trưa hơi dài, gần cả canh giờ nên triều thần đều tụm ba tụm bảy đội mưa đi ra khỏi Đại Minh cung tìm đến tửu tứ xung quanh, vừa có thể thảo luận về thay đổi chính cục sau triều hội hôm nay, Lúc này, một chiếc xe ngựa phóng ra khỏi Đan Phượng môn, mười mấy thị vệ đợi bên ngoài lập tức cưỡi ngựa đến đón, Để rồi cùng hộ tống hai bên xe, Xe từ từ lăn bánh về hướng đại lộ Chu Tước, Trong xe, Trương Quân hơi chợp mắt lại để nghỉ ngơi sau mệt mỏi của việc lên triều sáng sớm.
Đối diện là huynh đệ của hắn, thái thường khanh Trương Tự, Trương Tự có vẻ tâm sự trùng trùng, quan hệ giữa hắn và Vi gia không mấy tốt, nhất là bất hòa với Vi Kiến Tố, Lúc trước Vi Kiến Tố vào tướng chính là đoạt mất danh phận của hắn, khiến hắn cực bất mãn, hiện giờ Vi Kiến Tố bị bắt, hắn chưa kịp vui mừng thì lại phải lo lắng vì Vi Thao sắp nhập tướng.
“Đệ cứ nghĩ đại ca ủng hộ Vi Thao làm tướng quốc là một quyết định không sáng suốt.”
Trương Tự thấy anh mình nhắm tịt mắt không nói không rằng, bèn thở dài tiếp tục nói: “Kỳ thực Vi Thao làm tướng không những giáng đòn nặng cho Lý Hanh, mà cũng rất bất lợi với huynh, Đại ca thử nghĩ xem, từ trước giờ Chính sự đường lực lượng cân bằng, mỗi bên chiếm ba người, phiếu còn lại của đại ca sẽ trở nên đặc biệt quan trọng, là phiếu mà hai bên đều muốn giành, nhưng giờ đại ca ủng hộ Vi Thao vào tướng, vậy chẳng khác nào phá vỡ cân bằng này, mất nhiều hơn được, đệ thấy như thế không ổn!”
Lúc này, Trương Quân mới hé mắt ra chút ít, nhìn nhìn huynh đệ mình, Một hồi sau, hắn mới từ từ nói: “Lần trước ta nói ngươi không làm nổi tướng quốc là vì ngươi không đủ kiên nhẫn, Hôm nay ta cũng vẫn câu này thôi, Ngươi quá vội vã, bại lộ tư tâm của mình từ lúc quá sớm, nên ngươi không thể thành đại khí!”
Trương Tự dẫu sao cũng đã là người gần năm mươi, nghe ngữ khí đại ca giáo huấn mà thấy trong lòng bất bình, hắn trầm mặt lại nói: “Đó là đệ có lòng tốt khuyên huynh, huynh không nhận thì thôi, cần gì phải nói móc đệ thế, Đệ không làm được tướng quốc là vì có huynh đi trước rồi, Chính sự đường làm sao có thể chấp nhận được có hai người cùng họ Trương!”
Có thể Trương Quân cũng ý thức được huynh đệ mình đang bất mãn, hắn bèn mở to mắt, cười cười, dỗ dành: “Cái tính cứng đầu như trâu này của ngươi ấy, chả khác gì lúc bé! Được thôi, ta sẽ giải thích cho ngươi nghe vì sao ta lại ủng hộ Lý Khánh An vậy!”
“Huynh cứ nói, đệ nghe!” Trương Tự vẫn khẩu khí cứng nhắc.
Trương Quân trầm ngâm một lúc bèn nói: “Khi hải triều đột ngột đến, quan trọng không phải là chặn nó lại, sức người làm sao chống lại ông trời, nên nếu muốn an toàn rút lui khỏi hải triều, quan trọng là biết thuận theo thế của nó, cũng giống như Bảo đỉnh giết trâu, Lần này hai đảng tranh đấu cũng như hải triều ập bờ, ta trợ Lý Khánh An thực tế chỉ là thuận thế mà hành, ngươi nghị ta thật sự là vì muốn Tiết Tri đi An Tây làm quan sao? Đương nhiên, giữa lại một con đường lui cho mình cũng chẳng sai, còn cân bằng quyền lực như ngươi nói, xem thì có Lý, nhưng nó cũng chẳng quan trọng khi đứng trước thực lực.”
Ngữ khí của Trương Tự lúc này mới có phần dịu lại, lo lắng trong lòng hắn lại càng nặng nề hơn: “Đại ca cũng quá đề cao Lý Khánh An rồi đấy, lần này chẳng qua do hắn vô tình nắm cán được Thôi Hoán mà thôi, chứ không hắn muốn lật đổ Thôi Hoán làm sao dễ dàng thế? Chẳng qua là do ông trời chiếu cố!”
Trương Quân không nói gì thêm, hắn chỉ lặng lẽ nhìn huynh đệ mình, kỳ thực từ nhỏ phụ thân đã từ nói, nhị đệ ngu muội, sau này công danh có thành cũng chẳng qua nhờ phúc người thân, bây giờ xem ra phụ thân nói thật không sai chút nào! Nếu không phải hắn trở thành phò mã đô úy, Lý Long Cơ đặc biệt chú ý hắn thì hắn làm sao có thể làm Thái thường khanh, Trong lòng Trương Quân không khỏi thở dài, hắn không muốn nói nhiều hơn, ông trời chiếu cố? Hừ! Thiên hạ này làm sao có nhiều việc trùng hợp đến thế! Đây rõ ràng là an bài của Lý Khánh An, Lý Khánh An giờ lại có thể khống chế cả Lý Long Cơ, thực lực này không nhẽ lại không đáng sợ? Huynh đệ mình ngu muội lại nhắc nhở được Trường An, nhất định phải đưa con trai mình đến An Tây, Hôm nay sẽ đưa đi liền, hắn nhắm tịt mắt lại, không nói thêm lời nào.
Phường Tĩnh Thiện, một chiếc xe ngựa phóng như bay đến dừng trước cửa Bùi phủ, Xe vừa dừng lại, Bùi Tuân Khánh đã vội nhảy xuống xe như đứa trẻ hưng phấn, Hắn vừa bước lên thềm đã có gia nhân gác bên cửa vội cầm ô ra che mưa cho nhị lão gia.
“Lão gia đã đi nghỉ chưa?” Bùi Tuân Khánh hỏi.
“Lão gia vừa dậy, đang ăn trưa.”
Bùi Tuân Khánh gật gật đầu, hắn bước nhanh vào Bùi phủ, Tuy lễ mừng thọ Bùi phủ đã qua đi nửa tháng, nhưng rất nhiều món bài trí trang sức vẫn chưa bị tháo gỡ, bốn chiếc lồng đèn đỏ to to vẫn diễm lệ treo trên đại thụ trung đình, Bùi Khoan đang được mấy tên nha hoàn hầu hạ từ từ ăn từng miếng cháo, So với lúc mừng thọ, sức khỏe Bùi Khoan lại có phần yếu ớt hơn, Hắn không còn chút sức lực nào tựa mình vào nệm như một con người nộm mặc cho bọn nha hoàn làm gì thì làm.
“Nhị lão gia đã đến!”
Ngoài cửa vừa mới bẩm báo, Bùi Tuân Khánh đã vội vội vàng vàng chạy vào phòng, Thân thể của Bùi Khoan tuy yếu ớt, nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo lắm, Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt vội vàng của Bùi Tuân Khánh, bèn cười hỏi: “Sao ngươi lại có vẻ sốt ruột thế?”
“Đệ có một sự việc quan trọng muốn thương lượng cùng đại ca.”
Bùi Tuân Khánh ngồi xuống kể lại tỉ mỉ đầu đuôi chuyện xảy ra trong triều hội hôm nay với Bùi Khoan, Bùi Khoan vẫn từ từ khó khăn ăn từng muỗng cháo, nhưng đôi mắt đục ngầu của hắn chốc chốc lại lóe sáng, nói rõ hắn đã nghe hiểu miêu tả của Bùi Tuân Khánh, Bùi Tuân Khánh nói những việc này với Bùi Khoan không phải muốn nghe sách lược gì từ hắn, Bùi Khoan đã tuổi già sức yếu, cũng không còn sách lược gì, nhưng có một số việc cần phải được sự ủng hộ của Bùi Khoan.
Bùi Tuân Khánh mười mấy năm trước vì ly gián của Lý Lâm Phổ từng một dạo trở mặt với Bùi Khoan, nhưng cùng với việc tuổi tác ngày càng cao, hắn cũng nghiệm ra nhiều đạo lý, nhất là lợi ích gia tộc vĩnh viễn được đặt trên hàng đầu, Bùi Tuân Khánh không phải một người có tấm lòng rộng rãi, vì thế hắn đầy thù hận với Thôi gia, một lòng muốn đè đầu cưỡi cổ Thôi gia, để giúp Bùi thị trở thành Đại Đường đệ nhất thế gia, Hôm nay Thôi gia gặp phải đòn nặng, gia chủ Thôi Hoán bị bất vào đại lao, khiến Bùi Tuân Khánh hà lòng hả dạ, đồng thời hắn cũng được biết thú đoạn tạo mưa tạo gió của Lý Khánh An, khiến hắn càng kiên định quyết tâm theo Lý Khánh An.
“Lý Khánh An thật không tồi!” Bộ mật nhăn nheo như trái hồ đào của Bùi Khoan nở nụ cười.
“Đâu chỉ là không tồi!”
Bùi Tuân Khánh được Bùi Khoan hưởng ứng, hắn lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, khoát khoát tay cho nha hoàn đều lui xuống xong, hắn mới kề sát Bùi Khoan khẽ giọng nói: “Lần này hắn đánh một đòn nặng vào Thôi gia, nếu Bùi gia chúng ta không thừa cơ hội này chen một chân vào, e rằng sau này sẽ hối không kịp mất.”
Tuy Bùi Khoan đã già yếu, nhưng dẫu sao cũng có mấy mươi năm từng trải, hắn lập tức hiểu ngay ra ý tại ngôn ngoại của Bùi Tuân Khánh, hắn nheo mắt lại nói: “Ý ngươi là hắn sẽ lên ngôi?”
Bùi Tuân Khánh gật gật đầu, Kỳ thực dã tâm của Lý Khánh An cũng chẳng phải tin gì mới mẻ, Lý Khánh An chiếm An Tây, đã sớm không có lòng không chỉ muốn làm thần tử, lại là hậu duệ Kiến Thành, thuộc hàng thân vương, Hai năm trước có người đàn hạch Lý Khánh An tự tiện chiêu binh, mưu đồ quá rõ, nhưng điều này thì chỉ cần để ý một chút cũng thấy, một nhân vật thuộc đại thế gia như Bùi Tuân Khánh đương nhiên cũng đang quan sát Lý Khánh An, Hắn cũng muốn xem Lý Khánh An sẽ đoạt vị như thế nào, muốn làm hoàng đế mười năm, hay hoàng đế trăm năm, Từ khi Lý Khánh An dẫn binh trấn áp Quan Lũng, không một bước bước thẳng lên ngai vị thiên tử, mà lại ủng hộ Lý Thích lên ngôi thì Bùi Tuân Khánh đã hiểu, Lý Khánh An muốn làm hoàng đế trăm năm, vậy Bùi gia đã có thể đặt hết vận mệnh lên người Lý Khánh An, Qua tranh luận triều đường hôm nay hắn lại càng kiên định với cách nghĩ của mình.
“Đại ca, đây là cơ hội cho Bùi gia chúng ta, Thôi gia đã đồ, vậy đây chắc chắn là cơ hội cho Bùi gia ta phục hưng, Đệ hi vọng đại ca có thể thuyết phục Bùi thị gia tộc, toàn lực ủng hộ hắn lên ngôi.”
Bùi Khoan cười nói: “Vậy ngươi định sẽ làm như thế nào?”
“Đệ định bước đầu tiên sẽ thông hôn với hắn, gả Uyển Nhi cho hắn, dùng liên hôn Bùi gia để trói buộc với hắn.”
Bùi Khoan gật gật đầu, hắn tán đồng với cách nghĩ liên hôn, hơn nữa, Bùi Uyển Nhi cũng thuộc hàng tài sắc hơn người trong các cháu gái Bùi gia, dù là dung mạo hay học thức và cả tính tình đều rất đáng yêu, để cho Uyển Nhi kết nối với Lý Khánh An thì đúng là một lựa chọn tốt nhất.
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, có người bẩm báo bên ngoài: “Lão gia, giám quốc điện hạ đã đến, nói là xin lỗi lão gia về việc trên lễ mừng thọ.”
Hôn nhân như thể áo quần, nếu nói Bùi gia và Lý Khánh An là vạt áo, vậy Bùi Uyên Nhi sẽ là cái cúc áo để liên kết hai vạt áo lại với nhau, Lúc này chiếc cúc áo ngọc ngà này lại không ở trong Bùi phủ, mà ở phủ Độc Cô, Mấy hôm nay Bùi Uyển Nhi và nhị cô nương Minh Châu của phủ Độc Cô quan hệ rất thân thiết, và còn thêm Bùi Vũ nữa, Sau lễ mừng thọ Bùi Khoan, ba ngày hối cử hai ba hôm lại tụ tập nhau, trong ba người họ Minh Châu là lớn tuổi nhất, hơn tỷ muội Bùi gia chừng ba bốn tuổi, nhưng về mặt tâm lý thì lại chẳng khác gì nhau.
Trong phòng thêu, Minh Châu cẩn thận lấy một chút hộp vàng ra, mở nó ra lấy viên đá kim cương to tựa trứng cút ra, hưng phấn đưa cho họ nói: “Các ngươi xem cái này, đã từng được nhìn thấy chưa?”
Viên đá kim cương màu xanh nhạt này là cổng phẩm của Khả hãn Đột Quyết dâng cho Lý Khánh An tại Toái Hiệp năm xưa, gọi là Nhiệt Hải tinh lệ, nổi tiếng là thế gian hiếm có, Lý Khánh An vì muốn cảm ơn Minh Châu đã vượt vạn dặm đường xa đến Bắc Đình báo tin mà tặng cho nàng, Đây cũng là món quà mà Minh Châu quý trọng nhất, Từ lần trước xém chút đánh mất, nàng không dám dễ dàng mang ra cho người khác xem nữa, do quan hệ thân thiết với tỷ muội Bùi gia nên mới đem ra khoe với họ thôi.
Tỳ muội Bùi gia tuy cũng đều là con cái danh môn thế gia, nhưng viên đá kim cương lấp lánh này của Minh Châu cũng khiến hai nàng phải kinh thán, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Minh Châu, cái này thật sự là của ngươi đó ư?”
“Đương nhiên, cái này do tỷ phu ta tặng.”
Minh Châu nhắc đến tỷ phu lại không giấu nổi vẻ đắc ý trong ánh mắt, Bây giờ tỷ phu nàng đã là người được công nhận có quyền thế nhất Đại Đường, cả hoàng đế giám quốc cũng chưa chắc bằng, Lúc đi ra ngoài đều thường nghe có người xôn xao nghị luận sau lưng, “Xem! Đó chính là muội muội của Triệu vương phi.” Điều này khiến lòng Minh Châu đầy tự hào, chỉ duy một điều không được hoàn mỹ cho lắm, đó là mọi người chỉ nói nàng là muội muội Triệu vương phi, chứ không phải là em vợ của Lý Khánh An.
Minh Châu cẩn thận cất viên đá kim cương đó lại, rồi quay sang nói với hai nàng đang đầy nhã hứng kia: “Ta dẫn hay ngươi đến xem phòng tỷ tỷ ta, đó chẳng phải là nơi dễ dàng để người khác tham quan đâu nhá, rất nhiều người đến nhà đều muốn đi vào nhìn thứ, mẫu thân ta đều không đồng ý.”
Bùi Uyển Nhi và Bùi Vũ đều không mấy hứng thú, Bùi Uyển Nhi lắc đầu cười nói: “Thôi để hôm khác vậy! Chúng ta nên thương lượng lại việc đi thu du ngày mai đã!”
Chờ mãi cuối cùng cũng đã đến thu du, Minh Châu lập tức hí hửng cười nói: “Nói đến thu du lòng ta đã bay đến bên Khúc Giang trì rồi, hay chúng ta cử dẫn theo một số bạn bè nữa, mọi người cùng đi cho náo nhiệt, các ngươi thấy thế nào?”
“Không được!” Bùi gia tỷ muội cùng lên tiếng phản đối: “Nếu nhiều người cùng đi, bọn ta sẽ không đi đâu.”
Minh Châu vội nói: “Không muốn nhiều người thì thôi vậy, kỳ thực du Khúc Giang trì phải nhiều người mới vui, mọi người cùng đua thuyền, ngâm thơ uống rượu, chỉ mỗi ba người chúng ta nhìn nhau mãi thì còn ý nghĩa gì cơ chứ?”
Lúc này, Bùi phu nhân đi vào tiếp lời cười nói: “Vậy để tỷ phu các con đi cùng các con vậy!”
“mẫu thân, sao người lại lén lút đi vào thế này, một tiếng cũng không nói trước.” Minh Châu giật mình đứng dậy, có phần hờn trách mẫu thân mình.
Tỷ muội Bùi gia cũng cùng đứng dậy thi lễ: “Tham kiến cô mẫu!”
“Ta đến là để thu dọn phòng ốc cho tỷ tỷ con, vô tình nghe được lời các con, Vừa rồi tỷ phu con phái người đến nói rồi, ngày mai hắn sẽ đi du Khúc Giang trì, hỏi các con có hứng thú đi chung không, giờ Uyển Nhi và Tiêu Vũ cũng ở đây, thế thì cùng đi cho vui.”
“Thật thế ư? Thế thì trùng hợp quá.” Minh Châu cười tít mắt nói: “Bọn con cũng phải đi thu du, vậy sao không cùng đi chung chứ?”
Bùi Uyển Nhi cúi đầu nói: “Vậy ta không đi nữa!”
“Sao lại không đi?”
Minh Châu không vui nói: “Vốn dĩ chúng ta cũng đã định thế rồi, giờ xem như thêm tỷ phu tham gia vào nhóm chúng ta thôi, thêm một người, à mà không! Hắn đâu chỉ một người, còn thêm cả một đoàn thị vệ của hắn nữa!”
Minh Châu bỗng nghĩ ra, đi chơi cùng Lý Khánh An nàng đúng là trăm lần chịu ngàn lần chịu rồi, nhưng nghĩ đến sẽ có cả một đoàn thị vệ đông đúc đi theo túc trực suốt chặng đường thì nàng cũng hết một nửa hứng rồi!
“Thôi thì chúng ta hai hôm nữa tự đi vậy, còn ngày mai thì cứ nói là bệnh không đi được vậy!”
“Đìms nói xằng, mẹ đã nhận lời rồi, hôm nay các con dọn đồ trước, sáng sớm ngày mai hắn sẽ phái xe ngựa đến đón các con.”
Lệ Sơn, trong một ngọn núi cách Hoa Thanh cung chừng năm dặm, ẩn sau rừng núi xum xuê là ngôi tiểu miếu thồ địa thấp thoáng, Tiểu miếu thở tượng thần thồ địa và bà thồ địa không biết có từ thuở nào, giờ miếu đã rách tươm, song cửa cũng không còn, trống trải, cả pho tượng đất cũng gẫy tay gẫy chân, cùng với một chiếc bàn còn ba chân, Đầu tưởng góc nhà giăng đầy mạn nhện cùng bụi bậm, Nơi đây quá hoang vu, đến nỗi ăn mày còn chẳng thèm qua đêm tại đây.
Vào đêm, cái nơi hoang vu vắng lặng này bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn, Mấy mươi tên người áo đen cùng tụ tập trong miếu nhỏ, Thân thủ họ rất linh hoạt, từng bước đi lanh lẹ nhẹ nhàng như bay, hiển nhiên đây đều là người võ nghệ cao cường.
Bọn người áo đen này không ai nói với ai một lời, mạnh ai nấy ngồi một bên uống nước và ăn lương khô, Trên chiếc bàn thở trong miếu thố đia đang ngồi một người, Hắn cũng đương mặc áo đen, người này mày rậm mặt ngựa, tướng mạo rất ư xấu xí.
Hắn chính là thủ lĩnh tình báo Lưu Lạc Cốc mà An Lộc Sơn bố trí tại Kinh thành, Từ khi An Lộc Sơn bị đánh bại tại Quan Nội Đạo, Lưu Lạc Cốc vốn dĩ năng động trong giới giao thiệp Trường An bỗng nhiên cũng bặt vô âm tín, Đương nhiên hắn không phải đã rút về Phạm Dương, chẳng qua là chuyển từ hoạt động trong ánh sáng sang bóng tối, lén lút hoạt động, cứ điểm cũng từ Trương Quân chuyển sang huyện Cao Lăng, Thời gian này hắn chẳng có hành động gì; chỉ là ghi chép lại các sự thế lớn nhỏ dùng bồ câu đưa tin đến U Châu.
Mà năm ngày trước, Lưu Lạc Cốc cuối cùng cũng nhận được mệnh lệnh của An Lộc Sơn, Do Dương Ngọc Hoàn đã dần bị mọi người lãng quên, An Lộc Sơn bèn lệnh cho hắn bất cóc Dương Ngọc Hoàn về U Châu, Nếu hắn hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ được thăng chức hai cấp, thưởng tiền năm vạn quan.
Mệnh lệnh của An Lộc Sơn, Lưu Lạc Cốc không dám chậm trễ nửa phân, hắn lập tức triệu tập tức các cao thủ các lộ đang ẩn mình khắp nơi lại.
Lưu Lạc Cốc hoạt động tại Trường An nhiều năm, kinh phí An Lộc Sơn cho hắn dồi dào, cho hắn đủ tiền để chiêu binh mãi mã, Thu nạp nhiều kỳ nhân dị sĩ, Trong một trang viên của hắn tại Trường An có tàng trữ năm trăm tinh binh, ngoài la còn chưa kể hàng trăm năng sĩ kỳ tài hắn đã thu nạp, Những năng sĩ kỳ tài này thực chất đều là thổ phỉ cướp cỏ, không thì là tội phạm giết người vượt tội, chỉ quay lưng một thoáng lại trở thành nhân tài đặc biệt của An Lộc Sơn.
Lần này Lưu Lạc Cốc lại tụ tập lại đám người này, chấp hành nhiệm vụ mới của An Lộc Sơn, Lúc này, Lưu Lạc cố đương đứng trước bàn cùng hai lãnh tụ, thương lượng làm sao có thể bắt cóc Dương Ngọc Hoàn, Trên thực tế ba ngày trước họ đã thử động thủ một lần, chỉ là bọn họ nghĩ sự tình quá đơn giản, nghĩ Hoa Thanh cung chỉ có ba trăm binh sĩ của một doanh canh gác, không ngừng trong cung nội còn mai phục những người khác, khiến hành động của họ bị thất bại, chết hết ba người, và đã có phần lộ ý đồ của mình.
Dù lo lắng Dương quý phi có thể đã bị đưa đi chỗ khác, nhưng cách thời hạn An Lộc Sơn đưa ra giờ chỉ còn hai ngày, Lưu Lạc Cốc không thể không liều một phen, tiếp tục hành động lần hai.
Trên bàn cúng là một tấm bản đồ sơ lược, dưới ánh đèn mờ nhạt thoát tỏ thoát mờ nét chữ trên đây, Tấm bản đồ này là do một thị vệ Hoa Thanh cung bán cho họ, trên bản đồ có nghi rõ đạo quán của Dương Ngọc Hoàn xuất gia cùng đường tắt để vào Thanh Hoa cung.
Con đường tắt chính là góc tây bắc và đông nam của Hoa Thanh cung.hai nơi này đều có cây cối um tùm, rất dễ ẩn mình, hơn nữa có thể nhờ leo trèo cây cối mà vào cung, Lần trước bọn họ từ góc tây bắc bị phát hiện, nên giờ góc đó được bố trọng binh phòng thủ, vậy lần này họ phải thứ tiến công góc đông nam.
Lưu Lạc Cốc giơ tay lên gõ gõ bàn, hắn kiên nghị nói: “Tối nay sẽ vào từ góc đông nam!”
Lúc này, một thám tử từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Tướng quân, thời gian đã đến.”
Lưu Lạc Cốc ngẩng đầu lên nhìn nhìn bên ngoài, trời đang mưa lất phất, mây đen che phủ, màn đêm tối mịt, đây đúng là thời cơ tốt để ra tay, Hắn lập tức nói với hơn trăm thủ hạ đang ngồi dưới đất: “Ta cũng vẫn câu nói đó thôi, không được làm quý phi nương nương kinh hoảng, sau khi bỏ người vào bao tải thì chạy, ai thành công ta sẽ thưởng một vạn quan.”
nghe một vạn quan tiền thưởng mà bọn người hắc y kia xém rớt cả mắt ra ngoài, bọn họ nhanh chóng đứng dậy, xoa xoa tay, Lúc này một thủ lĩnh kiến nghị: “tướng quân, hay là giương đông kích tây, giả vờ công phía tây bắc để thu hút hết người qua đó”
“Được! Cứ thế mà định, đội một tấn công góc tây bắc, đội hai theo ta đến góc đông nam.”
Hắn thổi vù tắt nến, hô lên: “Xuất phát!”
Gần trăm tên người áo đen cùng xông khỏi tiểu miếu nom như những con mèo đen trong đêm tối, bóng hình họ nhanh thoăn thoắt rồi biến mất trong màn đêm nặng trĩu mưa rơi.