Tháng sáu năm thứ hai Đại Lịch, thiên tử Đại Đường Lý Dự vừa mới tại vị một năm đã băng hà tại hoàng trang ở VỊ Hà huyện. Triều đình vừa mới tuyên bố Thánh Thượng do bị bạo bệnh mà chết, nhưng lập tức lại tuyên bố một cái tin tức, Thánh Thượng ở hoàng trang tại Vị Hà huyện gặp phải thích khách, trúng độc tiễn mà vong mạng.
Tin tức này như tiếng sét giữa trời xanh, cả thành Trường An đều khóc thương, từ tướng quốc, cho tới thứ dân. đều mặc đồ trắng để tang, cơ hồ mỗi nhà mỗi hộ cũng đều cúng tế vong linh của Thánh Thượng, toàn bộ Trường An đều đắm chìm trong sự bi thống.
Cho dù cả thành bi ai phúng điếu, nhưng cũng có người vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhất là những tôn thất quyền quý đã bị Lý Dự cướp đi đất đai và tài sản. lại càng giơ tay cùng vui mừng, hô to trời cao có mắt.
Bắt đầu từ giữa trưa, bầu không khí của thành Trường An bắt đầu khẩn trương hẳn lên. cửa thành ầm ầm đóng lại, ba vạn nam quân và binh sĩ Kim ngô vệ tiếp quản công việc phòng ngự Trường An, từng đội từng đội kỵ binh nam quân phóng ngựa chạy trên đường cái, dân chúng Trường An sợ tới mức đồng loạt trốn cả vào trong nhà. Các cửa tiệm của hai chợ đông tây mọi nhà đều đóng cửa im ỉm. Phường Thông Nghĩa lại càng như gặp phải đại địch, ba ngàn binh sĩ nam quân vây kín phủ đệ của Võ vương Lý Thừa Hoành, không cho bất kỳ kẻ nào trốn đi, nhưng rất nhanh liền truyền ra tin tức, Lý Thừa Hoành tự từ mà chết.
Cái chết của Thánh Thượng khiến cho dân chúng bi thương chưa hết. mà việc kế thừa ngôi vị hoàng đế Đại Đường lại trở thành đề tài gây chú ý nhất, không có gì phải nghi ngờ, thiên tử băng hà, phải do thái tử kế vị, nhưng đông cung thái tử Lý Thích năm nay còn chưa đầy mười ba tuổi. tuổi còn quá nhỏ, tâm trí và năng lực của nó cũng đều không thể thống trị thiên hạ, càng không thể khống chế cục diện chính trị phức tạp nhất hàng trăm năm nay của Đại Đường.
Như vậy, thực hiện theo chế độ nhiếp chính vương giám quốc hay là lập tân quân khác, liền trở thành tiêu điểm tranh luận của các quan văn võ khắp triều, nói chung, tân hoàng đăng cơ là do tiên đế quyết định, nhưng trong trường hợp mà tiên đế còn chưa kịp chỉ định đã băng hà, hoặc là đã xuất hiện cục diện phức tạp, tân hoàng hoặc là do tôn thất ở thái miếu quyết định, hoặc là do văn võ bá quan nhất trí ủng hộ quyết định, tỷ như Lý Dự kế vị đăng cơ bèn là kết quả của văn võ bá quan ủng hộ.
nhưng lúc này đây, quyết định những việc của tân hoàng lại gặp phải sự ngượng ngùng của hai phương diện, tiên đế Lý Long Cơ vừa mới ở ba ngày trước trốn khỏi Trường An, mất đi cơ hội quyết định tân hoàng, mà mọi người đều biết, quan hệ giữa Lý Dự và tôn thất rất ác liệt, do tôn thất đến quyết định người được chọn có lẽ không thích hợp lắm. càng bởi vì cái chết của Lý Dự. tôn thất khó mà trốn khỏi hiềm nghi mưu sát. cho nên do tôn thất đến quyết định tân đế Đại Đường đã không có khả năng đó rồi.
Nhưng bá quan triều cũng gặp phải vấn đề, đó chính là số lượng tướng quốc của chính sự đường không đủ, chính sự đường vốn có chín vị tướng quốc gồm Dương Quốc Trung, Vương Củng. Trương Quân, Trần Hi Liệt, Lý Nghiên, Bùi Mân. Lệnh Hồ Phi. Dương Thừa Căng. Lý Khánh An. Sau khi Dương Quốc Trung và Lệnh Hồ Phi bị bãi miễn. Trương Quân và Dương Thừa Căng từ chức, Lý Nghiên và Lý Khánh An ở bên ngoài, Trường An chỉ còn lại có Vương Củng, Bùi Mân và Trần Hi Liệt ba vị tướng quốc, không đủ để quyết định tân đế đại sự.
Quan trọng hơn là Lý Khánh An vừa mới vừa được nhâm mệnh làm hữu thừa tướng đang ở cách Trường An không xa, hoàn toàn có thể rất nhanh đi tới Trường An. bởi vậy. rất nhiều quan viên đều chờ đợi Lý Khánh An có thể nhanh chóng chạy về Trường An chủ trì đại cục.
Hậu cung của Đại Minh cung, cái chết của Lý Dự như tòa nhà sụp đổ, hậu cung tiếng khóc ngập trời, hoàng hậu Thẩm Trân Châu lại càng khóc đến ngất đi mấy lần. được các hoạn quan cung nữ cứu cho tỉnh lại.
Vệt nước mắt của Thẩm Trân Châu đã khô cạn. nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cung điện, tuy rằng cái chết của trượng phu khiến cho nàng tan nát cõi lòng, nhưng với cương vị một mẫu thân, nàng không thể không khắc chế nỗi đau khổ lớn lao đó, lo toan cho vận mệnh của đứa con trai.
Con trai của nàng chính là thái tử Lý Thích, mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, hắn có thể kế thừa sự nghiệp của phụ thân không? Thẩm Trân Châu nhớ rõ trượng phu từng nói qua. nếu thái tử đã qua tuổi cặp kê, như vậy hắn sẽ rất tự nhiên mà đăng cơ hoàng đế, nhưng nếu trượng phu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thái tử còn vị thành niên, như vậy việc đăng cơ của thái tử sẽ không thuận lợi lắm đâu.
Thật trớ trêu là lời tiên đoán của trượng phu lại trở thành sự thật. Thẩm Trân Châu ở trong sự đau khổ, lại còn phải lo lắng cho vận mệnh của con trai.
Lúc này, một danh cung nữ bước nhanh vào, thi lễ nói: “Nương nương. Vương tướng quốc đã ở bên ngoài cung chờ đợi.”
“Xin hắn hãy chờ ở bên ngoài điện, ta sẽ đi gặp hắn ngay.”
Thẩm Trân Châu khẽ thu xếp một chút, liền dưới sự hộ tống của một đám cung nữ đi về phía Lân Đức điện.
Vương Củng phụng mệnh triệu kiến của hoàng hậu đến Đại Minh cung yết kiến, hắn chắp tay sau lưng đứng ở trên các bậc thang phía trước Lân Đức điện đi qua đi lại. thời Trung Đường về sau. việc hậu cung tham gia vào chính sự triều đình đã không còn nghiêm trọng như thời kỳ trước nữa. là một hoàng hậu. Thẩm Trân Châu đã không thể quyết định việc kế thừa ngôi vị của tân hoàng Đại Đường. Vương Củng tới gặp Thầm hoàng hậu. trên một mức độ rất lớn cũng là sự ứng phó.
Giờ khắc này, Vương Củng đang suy nghĩ đối sách tiếp theo, cục thế trong triều cực kỳ phức tạp, các loại thế lực đan xen vào nhau, bất luận là đại tướng hay là trọng thần, cũng đều có thể ảnh hưởng đến tân đế, nhưng người có khả năng đăng cơ ngôi vị hoàng đế chi cũng chỉ có ba người Lý Long Cơ, Lý Hanh. Lý Thích mà thôi, cuối cùng sẽ là ai đăng cơs hiện tại thế cục vẫn đang khó bề phân biệt.
Lúc này, Vương Củng thấy một đám lớn CUng nữ hộ tống một chiếc kiệu nhỏ từ cửa hông vào cung, hắn liền biết đây là Thám hoàng hậu tới. hắn vội vàng ổn định lại tinh thần, trong đầu bắt đầu suy tính những lời cần ứng đối với Thẩm hoàng hậu.
Lát sau. một gã hoạn quan đi ra nói: “Vương tướng quốc, nương nương cho mời ngài!”
Vương Củng sửa sang lại áo quan một chút, liền theo hoạn quan nhanh bước đi vào trong cung, bên hông điện, hoạn quan đã kéo lên một bức rèm sa. Thẩm Trân Châu ngồi ở phía sau rèm sa. Vương Củng thấp thoáng nhìn thấy nàng đang lau lệ. trong lòng không khỏi thở dài, tiến lên khom người thi lễ nói: “Bệ hạ đã ra đi. không thể sống lại được, mong nương nương nén cơn bi thương, bảo trọng phượng thể!”
Thẩm Trân Châu rơi lệ nói: “Thánh Thượng đang tuổi trai tráng, đã bỏ lại cô nhi quả phụ chúng tôi mà ra đi. thái tử còn trẻ, còn không thể tự chủ. khẩn cầu Vương tướng quốc nể tình Thánh Thượng đã đối đãi khanh không tệ với ngài, mà phò trợ thái tử một phen, để cho con nó có thể kế thừa di chí của phụ thân, sớm ngày đăng cơ.”
Nói xong, không ngờ Thẩm Trân Châu lại ở sau rèm sa quỳ xuống: “Khẩn cầu Vương tướng quốc tương trợ!”
Vương Củng cũng sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: “Nương nương, đã khó xử cho thần rồi. thần nhất định sẽ tận tâm tận lực. trợ giúp thái tử.”
Mấy danh cung nữ đỡ Thẩm Trân Châu đứng dây, Thẩm Trân Châu nhận được sự cam đoan của Vương Củng, trong lòng an tâm được một chút, liền hỏi: “Vương tướng quốc, nước không thể một ngày không vua. không biết đại thần trong triều có ý sẽ lập tân quân hay không?”
Vương Cũng trẫm ngâm một lát nói: “Thật không dối gạt nương nương, hiện ở trong triều đang tranh luận rất lớn. tuy rằng thần chủ trương gắng sức muốn lập thái tử làm vua. nhưng đã chịu không ít thế lực lớn phản đối. như Dương Quốc Trung. Trương Quân, cùng với những tông thất hoàng tộc rất hận Thánh Thượng. Bọn họ đều cho rằng thái tử còn trẻ, tài trí và năng lực cũng không đủ để đăng cơ làm hoàng đế. Trước mắt ý kiến chính yếu nhất trong triều cũng đều chủ trương là đón tiên đế trở về trước, với đức cao vọng trọng của tiên đế, nhất định có thể cân bằng lực lượng của các bên. dẫn dắt Đại Đường đi ra khốn cảnh. Thật không giấu gì nương nương, hiện ở trong triều tiếng hô ứng chia ra hai phe với tỉ lệ hai tám. tám phần thì mọi người cũng đều ủng hộ tiên đế tái đăng ngôi vị hoàng đế, chỉ có không đến hai phần người trong đó là ủng hộ thái tử đăng vị.”
Thẩm Trân Châu sợ hãi đến biến cả sắc mặt. nếu là Lý Long Cơ một lần nữa đăng cơ, con trai của nàng thế là xong rồi, trượng phu không chỉ một lần nói cho nàng biết, tiên đế đã hận hắn thấu xương, nếu tiên đế một lần nữa đăng cơ, hắn sẽ lập thập tam thúc làm hoàng trữ. về sau ngôi vị hoàng đế sẽ do thế hệ của thập tam thúc mà tiếp nối, không những con trai của mình sẽ không có duyên với đế vị. hơn nữa tánh mạng khó giữ, những thúc phụ như lang tựa hổ, có thể tha cho con trai mình sao?
“Vương tướng quốc, chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao?”
Vương Củng thở dài nói: “Thần là đại thần tâm phúc của Thánh Thượng, tiên đế đối với thần cũng hận thấu xương, thần đương nhiên hy vọng thái tử có thể đăng cơ, đây cũng là thần đang nghĩ cho chính mình, thần đã suy đi nghĩ lại, có lẽ có một biện pháp có thể khiến thái tử tránh được kiếp nạn này.”
Thẩm Trân Châu mừng rỡ, vội nói: “Mời Vương tướng quốc cứ nói!”
Vương Củng thấy Thẩm hoàng hậu từ từ tiến vào cạm bẫy, trong lòng hắn không khỏi âm thầm đắc ý, tuy rằng nội cung không thể tham gia vào chính sự, nhưng nàng dù sao cũng là hoàng hậu. hơn nữa thái độ của nàng cũng đại biểu cho ý kiến của thái tử, có một sức ảnh hưởng rất quan trọng.
Vương Củng liền không chút hoang mang nói: “Nương nương, mấu chốt của thế yếu thái tử là chỗ hắn tuổi còn quá ít. không thể độc lập chấp chính. Nếu có một vị trưởng bối mà chúng ta tin tưởng được đăng cơ làm hoàng đế trước, chờ cho hắn trăm năm sau khi đó sẽ đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho thái tử. khi đó thái tử đã trưởng thành, ai cũng không thể lấy tuổi tác của ngài để viện cớ nữa, thần đang nghĩ, thiên hạ chỉ có một người có thể đám nhận trách nhiệm này, nương nương nghĩ tới chưa?”
“ngươi là nói thái thượng hoàng?” Thẩm Trân Châu nghe hiểu ý tứ của Vương Củng; không ngờ lại là muốn cho thái thượng hoàng đăng cơ.
“Nương nương, thần đúng là ý này, thái thượng hoàng lúc ban đầu cũng từng là đông cung thái tử, uy tín lớn lao, thái tử lại là đích trưởng tôn của ngài, huyết mạch tương liên, nếu thái tử có thể chủ động đem ngôi vị hoàng đế nhường cho tổ phụ, như vậy không chỉ có những người ủng hộ tiên đế không lời nào để nói nữa. hơn nữa, sau khi thái thượng hoàng trăm năm rồi, chắc chắn sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho thái tử. Như vậy, thái tử có thể ở đông cung ra sức học hành, trở thành nhân tài, tương lai kế thừa di chí của Thánh Thượng, sau khi đăng cơ sẽ trở thành trung hưng chi chủ của Đại Đường.”
Vương Củng nói rất ư ba hoa. nhưng Thẩm Trân Châu lại trầm ngâm, tuy rằng nàng lúc này vô cùng sợ hãi lo lắng. cũng không có chủ kiến gì. nhưng nàng có một ưu thế, đó chính là tuyệt đối tin tưởng trượng phu. trượng phu từng nói với nàng, thái thượng hoàng dã tâm quá lớn. không ngờ lại châm ngòi cho mối quan hệ giữa hắn và thái tử. cho dù Vương Củng nói quá bùi tai, cũng nhất định có đạo lý của nó. Nhưng Thẩm Trân Châu nhớ tới những lời mà trượng phu từng nói qua. nàng không dám dễ dàng tỏ thái độ, lại càng không dám công khai hứa hẹn cái gì.
Vương Củng thấy hoàng hậu trẫm ngâm không nói. liền lại khuyên nhủ: “Nương nương, tình huống vô cùng khẩn cấp, thần đoán chừng thái thượng hoàng trễ nhất là ngày mai sẽ về đến Trường An. Một khi hắn về đến Trường An. nắm giữ được thế cục triều chính, thì khi đó hết thảy liền đã chậm rồi. nương nương. xuống chỉ quyết định đi!”
Mặc kệ Vương Củng khuyên như thế nào, Thẩm Trân Châu cũng không dám xuống quyết định này, trừ phi con trai của nàng đăng cơ, nếu không, nàng tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng bất kỳ việc gì.
“Vương tướng quốc, chuyện này hãy để cho ta suy nghĩ thêm nữa. suy nghĩ xong rồi, ta nhất định sẽ phái người nói với tướng quốc, hiện giờ trong lòng ta rất rối rắm. xin lỗi không tiếp được nữa rồi.”
Thẩm Trân Châu đứng dậy liền đi vào nội cung, bỏ mặc Vương Củng ở lại cung điện bên hông. Vương Củng sa sầm mặt xuống. hắn không ngờ rằng Thẩm hoàng hậu này lại khó thuyết phục như vậy, hắn không khỏi hừ mạnh một tiếng, xoay người đi khỏi.
Không ngờ Thẩm Trân Châu chỉ nấp sau cánh cửa. nàng muốn nhìn xem phản ứng của Vương Củng, vừa lúc nghe thấy được tiếng hừ lạnh cực kỳ không hài lòng của hắn. Tiếng hừ lạnh đó và con người trung thành tận tâm lúc nãy của hắn hoàn toàn như hai người khác nhau vậy, khiến cho Thâm Trân Châu sợ đến nỗi đưa tay ôm ngực, tựa như nàng thấy được một kẻ ác ma mặt người dạ thú vậy, tim nàng đập thình thịch, lúc này nàng mới hiểu được thì ra tên Vương Cũng này cũng cũng không có lòng tốt gì.
Thẩm Trân Châu vô cùng lo lắng mà về tới tẩm cung. kỳ thật hai người nàng tin tưởng nhất chính là sư phụ phụ của trượng phu Lý Bí và Lý Nghiên, trượng phu từng nói với nàng, chỉ có hai người này là một lòng trung thành với hắn mà thôi, đáng tiếc hai người này cũng đều không có mặt ở Trường An. bây giờ nên làm sao đây?
Lúc này, thị nữ tâm phúc của nàng nói: “Nô tỳ nhớ rằng Thánh Thượng đã cho nương nương một chiếc hộp bằng vàng. nương nương đã quên rồi sao?”
Một câu nhắc nhở được Thẩm Trân Châu, nàng nghĩ ra rồi, nửa tháng trước, trượng phu từng đưa cho nàng một chiếc hộp bằng vàng, nói rằng hắn từng đắc tội rất sâu với tôn thất, sẽ không được người ta dung tha đâu. nếu hắn gặp chuyện không may, thì nàng hãy nhìn vào trong cái hộp bằng vàng này. Lúc ấy nàng trách trượng phu nói đến điểm xấu. liền đem chiếc hộp bằng vàng ném sang một bên.
Thẩm Trân Châu vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta mau tìm xem. cái hộp bằng vàng đó ở nơi nào?”
Nàng cùng với mấy thị nữ tâm phúc bắt đầu lật tung rương tủ trong tẩm cung mà sục tìm. bỗng nhiên, một ả thị nữ nói: “Nương nương, nô tỳ tìm được rồi!”
Chiếc hộp bằng vàng ở ngay tại trong rương gỗ đặt nơi đầu giường. Thẩm Trân Châu vội vàng tiến lên nói: “Mau đưa cho ta!”
Nàng tiếp lấy hộp bằng vàng, vội vàng mở ra xem. bên trong là một tấm vải cẩm trắng, nàng chậm rãi mở ra. chỉ thấy phía trên đó là chữ mà trượng phu tự tay viết ra. chỉ có một câu: ‘Mau triệu Quách Tử Nghi vào kinh”.
Lần này, Thẩm Trân Châu không còn chần chờ nữa. nàng lập tức ra lệnh nói: “Mau chuẩn bị bút mực. ta muốn viết thư!”
Thẩm Trân Châu viết một phong mật chỉ. lại đóng vào con dấu ngọc của hoàng hậu. mệnh cho một danh tâm phúc hoạn quan hóa trang thành bình dân. ngay đêm đó rời khỏi Trường An. chạy nhanh về phía Mị huyện.
Giờ khắc này Quan Trung thay đổi bất ngờ, đại quân của Quách Tử Nghi đóng quân tại Mị huyện ở phía nam Vị Hà. hắn nhận được tin do bồ câu đưa đến từ Trường An, Thánh Thượng băng hà. hắn không khỏi khóc ngã xuống đất, sau đó mệnh tam quân để tang. Buổi tối ngày hôm sau, hắn liền nhận được chiếu thư của Thẩm hoàng hậu, liền lập tức hạ lệnh tam quân hướng Trường An xuất phát.
Cùng lúc này, Ca Thư Hàn đóng quân tại Kỳ Sơn huyện ở bờ bắc VỊ Hà cũng nhận được tin do bồ câu đưa đến của Lý Hanh, mệnh hắn dẫn đại quân vào kinh. Hắn gần như khởi binh cùng lúc với Quách Tử Nghi. Hai đội quân, một ở bờ nam VỊ Hà, một ở bờ bắc VỊ Hà. dường như đang thi nhau mà hành quân vậy, cấp tốc đi về hướng Trường An.
An Định huyện ở Kính Châu. Lý Khánh An dẫn bốn vạn quân An Tây ở nơi này đã đóng quân hai ngày rồi. Từ lúc Lý Dự khởi hành đến hoàng trang tuần tra. Lý Khánh An liền suất lĩnh bốn vạn đại quân rời khỏi Bình Cao huyện, tiến vào Đàn Tranh hiệp, tiến thẳng vào Kính Châu, qua khỏi Kính Châu bèn là khu vực Quan Trung rồi.
Hắn phái một đội xích hầu đi theo đến Vị Nam huyện, xích hầu trực tiếp từ Vị Nam huyện đưa tin Lý Dự băng hà cho hắn biết.
Trong đại trướng, các thân binh đang khẩn trương thu dọn vật phẩm, chuẩn bị vào kinh. Lý Khánh An chắp tay sau lưng đứng bên dưới một gốc cây đại thụ, ánh mắt nhìn về hướng Trường An.
Cái chết của Lý Dự tuy rằng không có liên quan gì đến hắn, thậm chí cũng là kết quả mà hắn chờ đợi, nhưng hắn đối với nhân vật của tấn bi kịch này, trong lòng ít nhiều cũng có một chút thương hại. Cuối cùng lại không ngờ là chết ở trên tay của chính phụ thân mình, nỗi bi ai của nhân sinh, cũng không thể lớn hơn điều này rồi.
Lúc này, Nghiêm Trang chậm rãi đi đến phía sau hắn. cũng rất cảm khái nói: “Không ngờ rằng hắn thật sự đã chết rồi, ngẫm lại cũng quả thật có chút đáng thương, Đại tướng quân có mang lòng áy náy với hắn không?”
Lý Khánh An lắc đầu, nói: “Trò chơi của quyền lực trước giờ cũng đều vô cùng tàn khốc. Nếu hắn đã vào trong bàn cờ này rồi, bị người khử đi cũng là việc nằm trong dự kiến. Nếu có một ngày ta cũng bị người ta khử đi. như vậy thì ai lại sẽ áy náy với ta. Sự thất bại của hắn. chỉ có thể trách chính bản thân hắn đã dùng không đúng người. Hạng người như Mạnh Vân, hắn lại dám cho hắn nắm giữ quân quyền mấu chốt nhất, quả là không khôn ngoan chút nào. Hắn không biết rằng, loại người này nếu đã chịu vì vinh hoa phú quý mà phản bội ta. chẳng lẽ sẽ không vì vinh hoa phú quý cao hơn mà phản bội hắn sao? ngay cả điểm ấy cũng không nghĩ tới được, cho nên hắn chết cũng không phải hoàn toàn oan uổng.”
Nói đến này. Lý Khánh An lại cười lạnh một tiếng nói: “Nhưng tên Lý Hanh kia thì quả thật đã khiến cho ta biết được thế nào mới gọi là thủ đoạn độc ác. người ta nói hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng hắn còn độc hơn cả hổ dữ. Đầu tiên là để cho Ca Thư Hàn tiến quân Quan Trung, đóng băng Quách Tử Nghi và Cao Tiên Chi lại, lại dùng kế đuổi Lý Mạo đi. liền theo đó mà đem Mạnh Vân triệu về Trường An, lại để cho Dương Quốc Trung thuyết phục tên ngu xuẩn Lý Thừa Hoành, để cho hắn ta cuối cùng phải gánh tội. từng bước liên hoàn, thủ đoạn quả thật cao minh. Trước đây ta quả thật đã quá xem thường hắn rồi, xem ra người này sẽ là kình địch của ta a!”
trẫm ngâm giây lát. Nghiêm Trang nói: “Đại tướng quân thật sự định vào kinh làm hữu thừa tướng sao?”
Lý Khánh An kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi vì sao lại nói như vậy?”
Nghiêm Trang do dự một chút nói: “Đại tướng quân, có câu nói này ty chứ không biết có nên nói hay không.”
Lý Khánh An đã cười: “Ngươi nói là được, ta có khi nào trách ngươi nói thẳng đâu?”
“Thôi được rồi! Ty chức sẽ nói thẳng ra vậy.”
Nghiêm Trang thở dài một hơi rồi nói: “Ty chức cho rằng Đại tướng quân lần này đông tiến, có chút tham lam rồi.”
“Tham lam?” Lý Khánh An cười nói: “Thế ngươi nói xem, hậu quả của sự tham lam đó là cái gì?”
“Đại tướng quân thân là An Tây tiết độ sứ. lại phái binh chiếm đoạt Linh Châu. Hồi Hột vừa không có xâm lấn, Thô Phồn cũng không có xâm phạm biên giới, Đại tướng quân làm như vậy, khiến cho người trong thiên hạ nghĩ như thế nào? Đây là điều thứ nhất; An Lộc sơn xâm lấn Quan Nội, tàn bạo vô cùng, Đại tướng quân phụng chỉ đánh bại hắn, bản thân sự việc này không sai, vì Đại tướng quân thắng được đại nghĩa. Nhưng Đại tướng quân lại không chịu rút quân, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy Đại tướng quân có mưu đồ khác. Hiện tại, Đại tướng quân lại lên làm hữu thừa tướng, nhưng quân quyền lại không chịu buông tay, nói khó nghe một chút, đây chính là ý tứ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết cả. Nếu Đại tướng quân muốn chiếm cứ nửa mảnh giang sơn. tự lập làm hoàng đế, thì những hành động của Đại tướng quân, không có gì có thể phê phán cả. Nhưng nếu Đại tướng quân muốn chiếm lấy giang sơn Lý Đường. có một số thái độ có chút giả dối quá. nhưng lại nhất định phải làm.”
Lý Khánh An trẫm ngâm giây lát. liền hỏi hắn: “Vậy ngươi nói. ta nên thực hiện thái độ gì?”
“Mấy ngày nay ty chức vẫn đang luôn suy nghĩ vấn đề này, ty chức khuyên Đại tướng quân hãy buông Linh Châu và Quan Nội ra. đem thực lực rút về phía tây Hoàng Hà. Như vậy Đại tướng quân nhập kinh làm thừa tướng, sẽ không có vẻ khí thế bức người như vậy, khiến người ta nghi kỵ trong lòng, cho dù có lòng, cũng không dám dễ dàng nương nhờ Đại tướng quân, mà lui một bước. Đại tướng quân cũng sẽ trời cao biển rộng, rất nhiều chuyện cũng đều có thể thong dong tiến hành. những điều này cũng đều là thiển kiến của thuộc hạ. mong Đại tướng quân tự mình định đoạt.”
Lý Khánh An chắp tay sau lưng chậm rải đi về phía trước mấy bước. Nghiêm Trang đã nói ra nghệ thuật của việc lùi một bước. Hắn có thể lý giải nỗi khổ tâm của Nghiêm Trang, kỳ thật bản thân Lý Khánh An cũng hiểu được là có chút không ổn. Từ xưa đến nay, Thiên Đạo Trung Quốc là nói về việc chú ý đến âm dương tương tế. nói đến sự cân bằng trong thiên địa. Bản thân mình mặc dù võ công thì tốt. nhưng mưu kế còn chưa được, nóng lòng chiếm lĩnh Sóc Phương và Quan Nội như vậy, quả thật có chút đầu nặng mà chân yếu, nói trắng ra một chút, nó tựa như một hơi ăn mấy cái màn thầu, mà không uống lấy một ngụm nước để làm dịu cổ họng vậy, đương nhiên sẽ bị nghẹn thôi. Biện pháp tốt nhất là một miếng màn thầu một ngụm nước, một cách thong thả. như vậy mới là biện pháp ổn thỏa. Nghiêm Trang nói đúng a!
Nghĩ vậy, Lý Khánh An liền quay đầu lại khẽ cười nói: “Lần này vào kinh, không bằng chúng ta thả dây dài. để câu cá lớn đi!”