Trong lúc Lý Hanh vừa công khai vừa lẳng lặng điều tra. Lý Dự đã cho triệu tập hội nghị trong ngự thư phòng thương lượng việc Hoắc Quốc công chúa cùng các đại thần. Tình thế dần ép Lý Dự đi vào con đường cùng, không biết ai đã dám phao tin trong quân đội nói tài chính triều đình đang cạn kiệt, sẽ không có tiền để trả quân lương, và đã có mười mấy doanh bắt đầu gây sự.
Bức ép Lý Dự không thể không giải quyết quân lương của mười vạn quân trước để tạm thời ổn định lại quân tâm. nhưng từ đâu mà có tiền? ít nhất phải cần một trăm vạn quan, nhưng trong tay hắn chỉ có năm mươi vạn.
Vì thế Lý Dự không thể không mặt dày mà mở miệng vay tiền của Lý Khánh An. Nhưng An Tây đã truyền tin đến. An Tây đồng ý cho vay .mà phải có điều kiện kèm theo, phải dùng đầu người của Mạnh Vân và La Chính nghĩa đến đối. Việc đó sao có thể được. Mạnh Vân và La Chính nghĩa hiện đang là thủ hạ đại tướng của hắn. trong tay mỗi người đều có quân quyền, làm sao có thể lấy đầu người của họ dâng lên cho Lý Khánh An? Bất đắc dĩ. Lý Dự chỉ đành quay lại với vụ án của Hoắc Quốc công chúa.
Nhưng sau khi Hoắc Quốc công chúa chủ động hoàn trả lại đất. lại bắt trói hạ nhân đến nhận tội. thì trong đội ngũ trọng thần của hắn bắt đầu có ý kiến khác nhau trong vụ án này.
Vương Cũng nằm trong cánh phản đối. hắn từ lúc đầu đã không tán thành hạ thủ với Hoắc Quốc công chúa, lý do của hắn rất đơn giản. Lý Dự vốn dĩ đã thế thân cô thế cô, nếu cường chế trị tội Hoắc Quốc công chúa thì chẳng khác nào đắc tội cả tông thất, đẩy mình vào thế đối lập với tông thất thì chỉ sợ lúc ấy hắn lại càng bị cô lập hơn.
Vương Củng biết nếu muốn thuyết phục Lý Dự. thì cần phải mở một con đường cho hắn. nên bèn cười cười đứng dậy nói: “Điện hạ. thần suy nghĩ rất lâu, kỳ thực chúng ta cũng có cách để mộ tập tiền tài.”
Lý Dự hôm nay trong lúc bãi triều đã cho triệu tập các tâm phúc đại thần đến để cùng thương thảo bước tiếp theo của vụ án công chúa, nhưng không ngờ Vương Củng lại nói có cách kiếm ra tiền. Đương nhiên đây cũng là việc hắn quan tâm nhất. Hắn lập tức cười nói: “Vương tướng quốc mời nói!”
“Đa tạ điện hạ!”
Vương Củng cười cười nói: “Thần mấy hôm nay vẫn đang điều tra trong hai chợ Đông Tây, thần phát hiện triều đình tuy không có tiền, nhưng dân gian thì không, sau vài chục năm tích lũy tài sản. giàu có không khác gì quốc gia. Bọn họ vẫn chịu bỏ tiền ra mua một số thứ.”
“Vương tướng quốc không phải nói việc bán quan chứ?” Lý Nghiễn bên cạnh tạt gáo nước lạnh vào đầu hắn.
Lý Nghiễn là đại thần nổi tiếng thanh cao, hắn vốn rất phán cảm Vương Củng. Các sự tích của Vương Cũng hắn đều có phần xem thường, nếu không phải vì Lý Dự hắn tuyệt không muốn cùng ngồi chung một phòng với Vương Củng.
Vương Củng bị hắn vạch trần cách nghĩ không khỏi có phần giận dữ nói: “Xin Lý thượng thư đừng cắt ngang lời ta.”
Lý Dự khoát tay cười nói: “Mời Vương tướng quốc nói trước, rồi Lý thượng thư phát biêu ý kiến sau.”
Vương Củng lườm Lý nghiễn một phát rồi lại tiếp tục: “Ta nói là bán quan, nhưng không phải bán chức quan. Chúng ta có thể bán các chức quan nhàn, hay cái quan huân, và cả tước vị. Đặc biệt là tước vị. có rất nhiều thương nhân giàu có sẵn sàng bỏ bộn tiền để mua. Bọn họ thà không cần ruộng đất ban tặng hay bổng lộc, nhưng chỉ cần các hư danh này, vì như thế có thể giúp thay đổi được thân phận thấp hèn của họ, lại có thể truyền cho con cháu. Thần nghĩ việc này chẳng ảnh hưởng gì đến chính vụ triều đình, lại không có gánh nặng gì. đây chẳng qua là một hư danh mà thôi, há chẳng phải vui cả đôi đường?”
Vương Củng vừa nói xong. Bùi Mân bên cạnh đã cắt ngang lời hắn: “Vương tướng quốc định thọ danh hiệu cho thương nhân vì họ có tiền, nếu như vậy thì các tướng sĩ dùng máu lửa chiến đấu nơi biên cương sẽ nghĩ gì? Họ dùng tính mạng mình đối lấy chút vinh dự. mà thương nhân chỉ cần có tiền đã có thể mua được. Vậy thì lúc ấy họ sẽ nghĩ thế nào?”
Lý nghiễn tiếp lời: “Bùi thị lang nói đúng, quân tử có điều làm được, điều không thể làm. tiền không thể mua tất cả. nhưng có một số thứ dù thiếu tiền cũng không thể bán đi, nếu không, đấy không chỉ là bác chước vị. mà là bán cả cốt cách Đại Đường ta.”
“Ngươi! Hừ!”
Vương Củng bị hai người họ chặn cho cứng họng, hắn giận dỗi ngồi uống. Mặt Lý Dự cũng có phần khó xử. kỳ thực hắn cũng có phần động lòng. Bán chước vị kỳ thực cũng không đến nỗi tồi, chỉ cần có thể kiếm ra tiền, thì hắn cũng chẳng để tâm những tiểu tâm tiết này. nhưng đại nghĩa của hai tên họ Bùi và Lý này lại khiến hắn không nói ra được lời nào.
Lúc này, Lý Nghiễn lại nói: “Kỳ thực thần cũng đã từng nghĩ, thần từng nhậm chức Kinh Triệu duẫn. rất hiểu rõ dân tình, biết nên ứng phó tạm thời thế này, ứng ra năm mươi vạn quan tiền chắc không không thành vấn đề.”
Lý Dự đại hỉ. nếu có thể kiếm ra năm mươi vạn quan tiền thì đã có thể giải quyết được nguy cấp trước mắt của hắn. chí ít hắn có thể giải quyết được một nửa quân phí.
“Lý ái khanh xin cứ nói!”.
Lý Nghiền đứng dậy nói: “Điện hạ. triều đình tuy không có tiền, nhưng vẫn còn không ít sản nghiệp nhà cửa. và còn có cửa tiệm ở hai chợ Đông Tây, đấy đều thuộc sờ hữu của triều đình, có thể đem bán đi một ít. Nhất là các cửa tiệm tại chợ Tây, mỗi tiệm trị giá vạn quan, thế mà lúc trước triều đình chỉ thu hồi một ít tiền thuê mặt bàn ít ỏi. Kỳ thực chúng ta hoàn toàn có thể gia tăng tiền cho thuê. Nếu điện hạ thấy việc tăng tiền thuê vẫn quá chậm, vậy thì tạm thời cho bán bớt năm mươi gian. Thần không tán thành bán quá nhiều là vì tiền mặt vạn quan tiền không phải thương nhân nào cũng có thể lấy ra trong một lúc được, hiếm thì mới quý, cùng lúc bán quá nhiều cũng dễ làm mất giá. nên chỉ cho bán năm mươi gian, một số thương nhân lớn nhất định chịu bỏ tiền ra mua. năm mươi vạn quan tiền, thần nghĩ hoàn toàn không thành vấn đề.”
Bùi Mân ở một bên cũng cười nói: “Thần cũng kiến nghị tạm thời có thể vay tiền của phường quỹ. Năm xưa Lý Lâm Phồ cũng từng mượn tiền, sau hai năm mới trả. Điện hạ cũng có thể mượn năm mươi vạn quan để trả tiền bổng lộc cho quan viên. Thần biết có rất nhiều quan viên cấp thấp cuộc sống rất khó khăn, điện hạ phải thông cảm nỗi khổ của họ.”
Đề nghị của Lý Nghiền và Bùi Mân đều khiến Lý Dự sáng mắt. vấn đề nghĩ nát óc mấy ngày nay cuối cùng đã có đường ra. Trong lòng hắn bỗng chốc lại nhẹ nhõm, cười nói: “Khanh nói quả không sai. trẫm nghĩ đây đúng là khả thi.”
Vương Củng thấy Thánh thượng tán thưởng bọn họ mà lại phủ định ý kiến của mình, trong lòng rất ư bất mãn. Hắn lạnh nhạt nói: “Nếu như đã có tiền rồi. vậy thì không cần phải gây thêm xích mích với tôn thất, vụ án Hoắc Quốc công chúa, thần xem tốt nhất đến đây nên kết thúc.”
“Thần kiên quyết phản đối!”
Lý Nghiễn đứng dậy tranh cãi: “Vụ án Hoắc Quốc công chúa không chỉ đơn thuần vì tiền, mà hơn nữa còn vì muốn chống lại việc thâu tóm ruộng đất của Đại Đường ta. để bọn tông thất quyền quý kia trả lại đất đã chiếm về. Nếu không thể giải quyết vấn đề ruộng đất. vậy vấn đề tài chính năm sau phải làm thế nào đây? Tài chính sau này thì phải làm sao? Điện hạ. xin thứ lỗi cho thần nói thẳng, tình hình thâu tóm ruộng đất của Đại Đường ta càng lúc càng quyết liệt, hậu quả đã nghiêm trọng đến mức bên bờ vong quốc. Nếu không tìm cách ngăn chặn hiệu quả. dân chúng không tài nào sống nổi. Đại Đường ắt loạn. Hơn nữa. mấy năm nay đế quốc Đại Đường đã không còn chịu đựng nổi sánh nặng của việc thâu tóm ruộng đất này.”
Vương Củng phản bác lại nói: “Ngươi nghĩ có thể dễ dàng bắt chúng trả lại ruộng đất thế ư? Bọn dân đen biết làm loạn, tông thất quyền quý thì không ư? Hơn nữa e là loạn ghê gớm hơn. Tình hình này trong lịch sử đã có nhiều tấm gương đế noi theo. Thần cho rằng cùng lắm là để họ trả lại một ít thuế ruộng, nhưng tuyệt không thể có thêm động thêm tay chân gì. Hiện giờ thực lực của điện hạ vẫn còn yếu. không thể gây quá nhiều thù địch.”
Bùi Mân cũng không nhịn được nói: “Thần tán thành ý kiến của Lý thượng thư. Đây là lần đầu tiên Thánh thượng đối đầu, nếu như thế đã cho qua chắc chắn sẽ khiến những người gửi gấm hi vọng nơi Thánh thượng thất vọng. Điện hạ. nếu đã làm thì phải làm đến cùng, dù cho có thất bại thì cũng phải để mọi người nhìn thấy quyết tâm muốn giải quyết vấn đề thu chiếm ruộng đất. Thần chủ trương tiếp tục truy tra vụ án Hoắc Quốc công chúa.”
Lý Nghiễn kiên quyết nói: “Điện hạ. thần nguyện ý đảm nhiệm chủ tra vụ án Hoắc Quốc công chúa lần này .Xin điện hạ cho phép, có bất kỳ hậu quả nào thần xin gánh chịu tất cả!”
Lý Dự nghe bọn họ tranh cãi mà nhức cả đầu. hắn khoát tay nói: “Vụ án Hoắc Quốc công chúa để trẫm suy nghĩ thêm, trẫm ắt sẽ có quyết định!”
Dừng lại một lát. hắn lại nói: “Có điều việc bán cửa tiệm tại chợ Tây và mượn tiền, hai việc này ta sẽ giao cho Bùi thị lang toàn quyền phụ trách, khanh phải kiếm đủ số tiền cho trẫm càng sớm càng tốt. Quân đội phải bắt đầu xôn xao vì việc này rồi.”
Mấy vị đại thần cùng lui xuống, chỉ còn lại Lý Dự lòng đang rối bời. Hắn từ từ đi đến bên cửa sô, thở thẫn nhìn cây cối xum xuê ngoài vườn. Từ lúc lên ngôi đến giờ đã gần một năm. nhưng mấy việc xảy ra trong một năm nay qua thật đã khiến hắn tiều tụy cả tâm lực. Đã không ít người chi trích hắn nhu nhược vô dụng, chi trích hắn không có năng lực dẫn dắt Đại Đường thoát ra khỏi hiểm cảnh trước mắt mà càng ngày càng khiến Đại Đường rơi vào vũng lầy suy sụp, vì thế trong lòng Lý Dự đầy nghi hoặc và uất ức. Hắn không hiểu được, vì sao tất cả mọi người đều không nhân thấy nhân quả trước sau? Nguyên nhân dẫn đến cục diện ác nghiệt của Đại Đường hôm nay là gì? Hoàn toàn là do hoàng tổ phổ của hắn trong bốn mươi năm qua đã dung túng cho quyền quý mặc sức chiếm góp đất đai. mặc cho đánh mất không chế các đại thần biên cương; để cuối cùng không thể không phân phong Phồn vương để tăng cường sự khống chế với địa phương, và dẫn đến ngày đoạn tuyệt nguồn tài chính như hôm nay, ác quả mất đi quyền khống chế của địa phương, vấn đề tích lũy mấy mươi năm thậm chí hàng trăm năm bỗng chốc bùng phát mà bắt Lý Dự hắn phải giải quyết trong thời gian ngắn ngủi thì làm sao có thể làm được đây?
Trong lòng Lý Dự vô cùng phẫn nộ và uất ức. Hắn phẫn nộ vì hoàng tổ phụ của mình đến nay vẫn không ngừng can thiệp vào việc triều chính, cái mà hoàng tổ phụ của hắn cần chẳng quả hoàng quyền, mà bất chấp sự suy sụp của cả một đế quốc.
Lý Bí bên cạnh ngồi sát tường, hội nghị lần này hắn từ đầu chí cuối không nói một lời. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi quan sát nhất cử nhất động trong hội nghị. Hắn đã phát hiện được sự không dung hòa của nội bộ, phát hiện được sự mâu thuẫn giữ ba Vương Củng và hai người Lý, Bùi. Trong sự mâu thuẫn này có tình cảm cá nhân, đồng thời cũng có sự xung đột về quan điểm. Đấy cũng là việc khiến Lý Bí lo lắng. Ba tên trọng thần này đều là trụ cột chấp chính của Lý Dự. nếu giữa họ xảy ra vấn đề thì vương vị của Lý Dự e rằng cũng sẽ nguy cấp.
Lý Bí cũng chưa vội nói với Lý Dự tình hình này, hắn chi ngồi một bên lẳng lặng nhìn hình dáng gầy gò của Lý Dự. Hắn có thể hiệu được áp lực mà vị hoàng đế trẻ tuổi này phải hứng chịu. Hắn hiện giờ không chỉ phải đối diện với sự ổn định của hoàng vị, mà còn phải đối diện với an nguy của cả đế quốc Đại Đường. Bờ vai ốm yếu này liệu có đủ sức đế gánh chịu trách nhiệm nặng nề này? Trong lòng Lý Bí quả thật đầy ưu lo.
“Tiên sinh, vụ án Hoắc Quốc công chúa này liệu trẫm có nên tiếp tục không?” Cuối cùng Lý Dự đã mở miệng nói.
Hắn từ từ quay mặt lại nhìn sư phụ của mình, trong mắt đầy nghi hoặc, “Vương Củng nói quả không sai. Lý Nghiễn nói cũng có lý. trong lòng ta cũng hoang mang, khẩu xin tiên sinh chỉ giáo. ”
Lý Bí suy ngẫm một lúc, sắp xếp lại các vấn đề mình vừa suy nghĩ. Giờ hắn đã có đáp án. bây giờ đã đến lúc Lý Dự phải có lựa chọn.
“Điện hạ. thần chỉ muốn hỏi một câu, điện hạ muốn có gia hay muốn có quốc?”
Câu nói này của Lý Bí như tia chóp cắt ngang màn đêm chỉ rõ đường sáng cho Lý Dự. nhưng chỉ một chốc lại biến mất. Hắn hiểu ra được một điều nhưng một chốc sau lại bị mắc khúc trong lòng nhấn chìm. Hắn đi đến trước mặt Lý Bí. khom một chân quỳ xuống, dùng ánh mắt chân thành chăm chú nhìn Lý Bí nói: “Lúc này sẽ là bước ngoặc lớn trong cuộc đời đệ tử, xin sư phụ cứ nói thẳng, dù là lời gì đệ tử cũng có thể chịu đựng được.”
“Đúng! Có một số lời ta phải nói thẳng!”
Giờ khắc này Lý Bí cũng đã hạ quyết tâm. nếu còn không nói thẳng e rằng cuối cùng sẽ hại đến Lý Dự. hủy cả giang sơn Đại Đường.
“Điện hạ. ý của Vương Củng đã rất rõ ràng, nhượng bộ với vụ án của Hoắc Quốc công chúa sẽ có thể giữ lại vương vị của điện hạ. đây chính là gia của điện hạ; nhưng thái độ của Lý Nghiễn cũng rất rõ, điều tra nghiêm khắc vụ án Hoắc Quốc công chúa đến cùng là để giữ xã tắc giang sơn Đại Đường, đó chính là quốc của điện hạ. Muốn giữ gia hay giữ quốc thì phải để điện hạ quyết định thôi.”
“Không thể lưỡng toàn ư?”
Lý Bí lắc lắc đầu, “Bỏ cuộc trong vụ án Hoắc Quốc công chúa thì điện hạ chỉ có thể giữ lại nhà của mình, nhưng giang sơn Đại Đường e rằng sợ phải lung lay trước sóng gió. Như Lý Nghiền đã nói, đế quốc Đại Đường không thể chịu thêm gánh nặng của cơn sóng thâu tóm này; nếu điện hạ kiên quyết trong vụ án Hoắc Quốc phu nhân và dùng nó làm điểm đột phá. nghiêm trị điều tra các vụ thâu tóm ruộng đất trong Quan Trung. tuy thời gian ngắn có thể sẽ có bão táp mưa sa dữ dội, nhưng sau cơn mưa thì trời sẽ sáng. Nên lựa chọn thế nào thì tùy thuộc vào điện hạ cả thôi.”
Lý Dự nghe hiểu ý của Lý Bí. hắn từ từ bước đến bên cửa sồ. Bầu trời trong xanh vừa rồi bỗng chốc lại trở nên u ám trước mặt hắn. Trong mắt hắn đầy đau khổ, hắn biết rõ cơn bão táp này chính là hoàng vị của mình, thậm chí liên quan đến tánh mạng của mình, hắn thật sự phải lựa chọn như thế ư...
Không biết bao lâu sau. cuối cùng hắn cũng mở miệng, trong khẩu khí của hắn có chút thương cảm nói. “Kỳ thực có lúc trẫm cũng nghL nếu Lý Khánh An ngồi trên vị trí này của trẫm, thì Đại Đường sẽ thế nào? Hắn chí ít có thể làm tốt hơn trẫm. hắn có quân đội, có tiền tài. lại năng động hơn trẫm. Hắn đã nghiêm cấm việc thâu tóm đất đai tại An Tây, thái độ rất kiên quyết, thủ đoạn cũng rất đanh thép, khiến trẫm rất hổ thẹn vì không thể như hắn. Hắn dẫn quân đi chinh chiến bốn phương. mở mang lãnh thồ cho Đại Đường, công đức cũng như Thái Tông. trẫm đã từng nói riêng với hoàng hậu. nếu có một ngày nào đó, trẫm phải giao ngôi vị hoàng đế này ra. trẫm thà giao nó cho Lý Khánh An. chí ít hắn có thể lập lại huy hoàng cho Đại Đường. có thể dẫn đế quốc Đại Đường đi đến hưng thịnh mà trẫm lại không thể làm được. Đấy là mâu thuẫn giữa gia và quốc, vì gia. trẫm tuyệt không thể giao hoàng vị cho hắn. vì hắn sẽ giết trẫm. sẽ diệt hết con cháu trẫm; nhưng vì quốc, hắn lại là vị hoàng đế xửng đáng duy nhất mà trẫm thừa nhận. Tiên sinh, trẫm phải làm sao đây?”
“Nhưng mà điện hạ. có nhiều lúc ta luôn thân bất do kỷ!”
“Trẫm biết, nhưng mà..Giọng Lý Dự dần dần trầm xuống dần.
Trong lòng Lý Bí rất mâu thuẫn, hắn luôn lo lắng cho vận mệnh của Lý Dự. hắn đã nhìn ra. dù thái độ Lý Dự trong vụ án Hoắc Quốc công chúa này có như thế nào đi chăng nữa. thì phen này thế lực tông thất chắc chắn sẽ không thể nhúng nhịn hắn nữa. Việc Lý Long Cơ đột nhiên tỉnh lại cũng là một tín hiệu quá rõ, hắn là lãnh tụ tối cao của tông tộc, dù cho Lý Dự có là hoàng trưởng tôn do hắn chỉ định, là người kế vị được chọn ra. nhưng đó cũng phải trên tiền đề lớn là đợi sau khi hắn qua đời. thì Lý Dự mới được lên ngôi kế vị.Nếu không. hắn tuyệt không thể dung tha. Hắn chắc chắn sẽ tập hợp tông thất lại ép Lý Dự lui xuống. Chính vì thế Lý Bí mới ủng hộ Lý Dự nên có thái độ kiên quyết trong vụ án Hoắc Quốc công chúa này, giết gà để khỉ noi theo, trấn áp bọn hoàng tộc tông thất. Như thế này Lý Dự may ra còn một tia hi vọng.
Cục diện trước mắt Lý Bí đã nhìn thấy rất rõ, dù cho hắn cử luôn miệng nói không siấu giếm gì Lý Dự. nhưng trên việc này hắn vẫn không dám nói thật hết. Hắn biết một khi nói rõ với Lý Dự. Lý Dự sẽ có phần lo ngại, không nhẫn tâm hại đồng tộc của mình. Đây quả thật là nhược điểm lớn của Lý Dự. hắn vẫn không đủ độc ác.
Lúc này. Lý Dự từ từ quay đầu lại. ánh mắt hắn nhấp nháy sự kiên định trước giờ không có. Hắn đã hạ quyết tâm vì xã tắc lâu dài của Đại Đường, hắn quyết định sẽ hạ thủ với Hoắc Quốc công chúa.
“Tiên sinh, ta đã quyết định rồi!”
Phủ đệ Hoắc Quốc công chúa tọa lạc tại Tông Nhân phường, là một đại trạch rộng lớn. Bà là con gái của Tuyền Tông Lý Đán. cũng là em gái của Lý Long Cơ, lớn trước được aả cho Quang Lộc thiếu khanh Bùi Hư làm vợ, nhưng do Bùi Hư bị tố đã lén lút giở trò mê tín dị đoan, qua lại với Kỳ vương Lý Phạm quá nhiều, làm Lý Long Cơ nổi giận, nên Khai Nguyên thứ tám bị lưu vong Lĩnh Nam. Hoắc Quốc công chúa cũng bị ép phải ly hôn cùng hắn. Sau khi ly hôn bà không tái giá. lặng lẽ sống hết ba mươi mấy năm nay, nhưng không ngờ vào tuổi hoa giáp lại lại bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực của hoàng thất.
Nếu xét sâu xa mà nói, việc thâu tóm ruộng đất quả thật không liên quan đến Hoắc Quốc công chúa. Hoắc Quốc công chúa vãn niên tin phật, mỗi ngày đều chìm đắm trong phật pháp, việc trong nhà bà hầu như không nhúng tay vào, mọi vấn đề đều do đứa con gái nuôi Bui Hoài Nương gây ra. Hoắc Quốc công chúa do sức khỏe hơi yếu. không thể có con cái, sau khi bị bức ép ly hôn cùng chồng, bà đã nhận con gái của chị mình Tiết Quốc công chúa Bùi Hoài Nương làm dưỡng nữ. mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều giao hết cho Bùi Hoài Nương quản lý. Hoắc Quốc công chúa vì bị ép phải bỏ chồng. lại thủ tiết không đi thêm bước nữa nên rất được Lý Long Cơ quan tâm. thường xuyên phong thường nên bà được gia tài muôn vạn. Ngoài tiền dùng trong việc lễ phật ra. các khoản chi khác đều giao hết cho Hoài Nương quản lý.
Nếu dùng ánh mắt của thời hiện đại mà nhìn thì Hoài Nương này quả thật là một cao thủ đầu tư. ả đã bỏ lượng lớn tiền của vào đầu tư bất động sản như đất đai nhà cửa. và thu lợi hậu hĩnh. Nhưng từ một góc độ khác mà xét. thì việc đầu tư của ả chính là thâu tóm đất đai nghiêm trọng ảnh hưởng đến căn cơ thống trị của Đại Đường, nuốt chửng lượng lớn đất canh tác để xây dựng trang viên. Thời kỳ Trung Đường, sau hơn trăm năm tích lũy tài sản của Lý thị tông thất đã có năng lực đế tiến hành thâu tóm ruộng đất, cộng thêm triều đất bất lực trong việc nghiêm cấm. vì thế mà việc thâu tóm đã trở thành cơn sóng trong tông thất. Hoài Nương cũng không ngoại lệ. Sau mười mấy năm thâu tóm. cộng thêm phong thường của Lý Long Cơ, Hoài Nương đã có trên vạn khoảng lương điền, chỉ trong Quan Trung đã có ba ngàn khoảnh thượng điền.
Dù cho là thế thì xếp hạng trong tông thất của ả cũng chỉ mới thuộc hàng trung trung, người hơn ả còn rất nhiều.
nhưng Hoài Nương đã phạm phải một lỗi lầm chí mạng, đó là do một thủ hạ chấp sự đã nói cho hắn biết, năm ngoái huyện Vệ nam gặp phải nạn châu chấu, đất đai tụt giá trẫm trọng, vừa gặp Hoài Nương có một đại trang viên tại Vệ nam. thế là ả bèn cho thủ hạ thu tóm luôn phần đất đai xung quanh, không ngờ trong đó lại ngẫu nhiên có cả trang viên của Lý Khánh An. Vì Lý Khánh An khá lặng lẽ trong việc trang viên này, và hắn cơ hồ chẳng bao giờ đến đấy, nên thủ hạ chấp sự cũng không biết việc này, bèn cưỡng bức mua cả trang viên của hắn. Kết quả quản sự của trang viên Lý Khánh An bèn liên hợp với tiểu địa chủ và các điền nông trong trang viên của Lý Khánh An vào Kinh cáo trạng. Đấy chính là họa lớn mà Hoắc Quốc công chúa gây ra.
Trời còn chưa sáng thì một đội lớn Vũ Lâm quân bỗng xuất hiện tại Sùng Nhân phường, bọn họ ai ai vũ trang toàn thân, sát khí đằng đằng; chỉ trong một thoáng đã vây kín của phủ đệ Hoắc Quốc công chúa. Các binh sĩ tay cầm đuốc lừa. trưởng tôn Trường Thụy toàn thân áo mũ giáp, chỉ thẳng trường thương nói: “Đi phá cửa cho ta!”
Vài tên lực sĩ nghe lệnh lập tức xông lên đập cửa ầm ầm. “Tong!” Một tiếng vang ầm. cửa lớn sau một hồi chấn động thì được bọn gia nhân mở ra. Bọn họ đương giận dữ đi ra thì phát hiện hóa ra là quân đội ở bên ngoài, bỗng chốc bủn rủn cả tay chân không nói được lời nào.
“Điện hạ có chỉ. mời Hoắc Quốc công chúa tiếp chỉ!”
Lúc này, một người phụ nữ hơn ba mươi bước nhanh ra. ả chính là Bùi Hoài Nương con nuôi Hoắc Quốc công chúa. Trong ánh lửa, ả nhìn thấy bao nhiêu quân đội vây quanh cả phủ đệ công chúa bèn giận dữ đáp: “ Nơi đây là phủ đệ công chúa, các ngươi dám vô lễ thế ư?”
trưởng tôn Trường Thụy cố kiềm tức giận, nói lại: “Điện hạ có chỉ. xin Hoắc Quốc công chúa đến tiếp chỉ!”
Hoài Nương lạnh lùng nói: “mẫu thân ta không có nhà. có việc gì thì nói với ta!”
“Được!”
trưởng tôn Trường Thụy xẹt một cái giờ thánh chỉ ra. cao giọng nói: “Hoắc Quốc công chúa xâm chiếm lương điền, tự ý tố chức binh sĩ trong trang trại, vi phạm pháp luật Đại Đường; tội không thể dung thứ. đặc lệnh Vũ Lâm quân phong kiềm chủ trạch Hoắc Quốc công chúa, phàm vật sờ hữu phi pháp đều tịch thu; tự ý tổ chức quân lính nhất luật giải tán. Khâm thử!”
Bùi Hoài Nương bỗng chốc nhảy dựng lên chửi rủa: “ Vi phạm pháp luật gì? Rõ ràng thấy mẫu thân ta dễ bắt nạt nên đến nhà cướp của đây mà! Các ngươi giỏi sao không đi tra phong phủ Thục vương, còn phủ Ngô vương nữa!”
trưởng tôn Trường Thụy giơ trường thương chỉ vào ả. thét lên: “Hãy tóm lấy ả ta. động thủ!”
Binh sĩ nghe lệnh cùng ùa lên ghì Bùi Hoài Nương và mấy tên gia nhân xuống đất trói lại. Đội binh sĩ đông đảo lập tức xông vào phủ bắt đầu lục lọi, phủ công chú Hoắc Quốc trong một chốc bỗng gà bay chó nhảy, hỗn loạn không tả nổi.
trời vừa sáng. việc Hoắc Quốc công chúa phủ bị thanh tra đã dần đi đến đoạn cuối. Các tài sản được tịch thu từ trong phủ công chúa chất đầy rương rổ, đủ loại vàng bạc châu báu cùng tiền đồng vô số, theo dự đoán sơ sài nhất của văn thư thì chí ít được trên hai trăm vạn quan, và còn có địa khế cả ngàn khoảnh, cũng chính là địa khế cả trăm vạn mẫu được đựng trong mười mấy chiếc rương to được binh sĩ khiêng ra. Đó chính là tội trạng của Hoắc Quốc công chúa, theo luật pháp công chúa chỉ được có một trăm khoảnh đất ruộng vĩnh nghiệp, nhưng bà lại có sấp trăm lần con số đó, Lý Long Cơ đã từng ba lần hạ chỉ. nghiêm cấm tông thất thâu tóm ruộng đất. nếu không sẽ bị phạt nặng. Tuy ba đạo ý chỉ đó không có hiệu quả gì. nhưng hiện giờ lại trở thành căn cứ của Lý Dự để trị tội Hoắc Quốc công chúa.
Lý Dự đã sớm điều tra kỹ lương điền của Hoắc Quốc công chúa ở đâu trong Quan Trung. Trong lúc Vũ Lâm quân điều thanh tra phủ công chúa thì hắn cũng cho quân đội đang cắm trại ngoài ngoại thành Trường An xuất động đi đến các huyện trong Quan Trung. và cũng cho thanh tra trang điền của Hoắc Quốc công chúa, ba ngàn khoảnh thổ địa cùng lương thực tích lũy mấy mươi năm nay, chí ít cũng thu được trên trăm vạn thạch lương thực.
Sáng hôm đó, Lý Dự đột nhiên tập kích phủ đệ Hoắc Quốc công chúa đã làm chấn động toàn thành. Chẳng bao lâu sau. Lý Dự hạ liền ba chiếu chỉ. lệnh cho Hình bộ thượng thư Lý Nghiễn làm Thanh Điền sử, Hộ bộ thị lang Bùi Mân làm phó sử. toàn diện thanh tra việc đất đai trong Quan Trung, phàm có tông thất dám bá chiếm đất đai, hạn trong ba ngày phải giao trả lại đất đai ra thì sẽ được bỏ qua. nếu không thì cứ noi theo gương Hoắc Quốc công chúa.
Một trận bão táp lại sắp dấy lên trên bầu trời Trường An. mây đen lại sắp ùn ùn kéo đến. Nếu nói vị hoàng đế Đại Đường lên ngôi một năm nay đã dần lộ vẻ phi thường, thì chi bằng nói hắn đã bị hiện thực tàn khốc bức ép đi về còn đường không lối lui này.
Khi phủ trạch bị tịch biên tài sản và niêm phong, công chúa Hoắc Quốc quả thật không ở trong phủ. bà đang ở Hưng Thiện tự làm pháp sự. cho dù gần một tháng nay, Hoắc Quốc công chúa vẫn luôn phải ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng bà lại tâm tĩnh như nước, không đem chuyện này để ở trong lòng. bà đã sáu mươi mấy tuổi, đã đến tuổi về già. của cải được mất bà đã xem nhạt rồi. hoàng huynh Lý Long Cơ của bà đã hứa với bà. Lý Dự sẽ không có uy hiếp gì đối với bà.
Hứa hẹn của Lý Long Cơ vẫn còn văng vẳng bên tai bà. Vũ Lâm quân bèn đã xông vào trong phủ bà. đả thương dưỡng nữ Hòe Nương. đem của cải mấy mươi năm tích cóp được của bà vơ vét sạch.
Tin tức truyền tới. Hoắc Quốc công chúa rốt cuộc cũng không kìm chế được sự phẫn nộ trong lòng. bà giận dữ rời khỏi Hưng Thiện tự. kéo đến Khánh Hưng cung. bà phải đi tố cáo với hoàng huynh Lý Long Cơ của bà về sự bất kính của Lý Dự đối với bà.
Hưng Khánh cung. Lý Long Cơ đã thức dậy, hắn là bị tin tức Lý Dự đột kích phủ trạch Hoắc Quốc công chúa làm tỉnh giấc, nếu như ở mấy tháng trước, hắn bệnh tình trẫm trọng; lúc vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại. có lẽ sẽ vì hành vi quyết đoán của trưởng tôn mà cảm thấy vui mừng, nhưng bây giờ, hắn chỉ có phẫn nộ, Lý Dự lại dám ngay sau khi mình đã cảnh cáo nhiều lần không được động thủ với Hoắc Quốc công chúa, ngang nhiên hạ lệnh kê biên tài sản phủ Hoắc Quốc công chúa, đây chẳng khác nào giáng một chưởng thật mạnh vào mặt hắn.
Đồng thời, sự to gan làm càn của Lý Dự cũng để hắn hạ quyết tâm. hắn quyết tâm phế bỏ tên nghiệt tôn này, sắc lập lại người thừa kế ngôi vị hoàng đế Đại Đường.
Hoắc Quốc công chúa ở trước mặt Lý Long Cơ lệ già không ngớt khóc lóc kể lể: “Toàn bộ gia tài của muội đều là do hoàng huynh ban tặng. không hề vi phạm luật pháp Đại Đường mà có được, nếu triều đình quẫn bách, muội có thể hiến ra. nhưng không thể nào giống cường đạo xông vào phủ trạch muội, đem vật đáng giá trong nhà cướp bóc sạch sẽ. còn đả thương Hòe Nương, đáng thương cho đứa nhỏ đó là do ta nuôi nấng từ nhỏ, sau khi trượng phu mất đi đến nay vẫn thủ tiết ở nhà. sống nương tựa với muội, muội hôm nay cũng không có yêu cầu gì, chỉ xin hoàng thuynh tước đi tước vị CÔng chúa của muội, muội thà làm một tiểu dân bình thường, còn có thể bảo toàn gia sản gia đình, muội thật sự không muốn làm công chúa này nữa.”
Sự khóc lóc kể lể của Hoắc Quốc công chúa gây cho Lý Long Cơ sự phiền não rối bời. nhưng hắn lại không thể nổi nóng với Hoắc Quốc công chúa, dù sao lời hứa của hắn vừa mới qua hai ngày, làm cho hắn không còn mặt mũi nào..
“Hoàng muội đừng khóc nữa. gia sản của muội chỉ là đổi một chỗ khác bảo quản thôi, ta cam đoan với muội, gia sản sẽ hoàn trả đủ số, người đả thương Hòe Nương ta sẽ nghiêm trừng. nhất định sẽ có một lời giao phó cho muội, hai ngày nay muội hãy ở lại trong cung ta. nhiều nhất một tháng, ta sẽ để tên nghiệt tôn kia dập đầu tạ lỗi với muội.”
Lúc này, Võ Nhị Nương cũng tiến lên khuyên Hoắc Quốc công chúa: “Công chúa, thái tổ thượng hoàng cơ thể không khỏe, đừng gia tăng thêm phiền não cho ngài nữa, nếu ngài đã nhận lời làm chủ cho ngài. vậy thì hãy nhẫn nại chờ đợi, công chúa hãy đi theo ta!”
Hoắc Quốc công chúa đã có được sự bào đàm, lúc này bà cũng bất đắc dĩ. chỉ đành theo Võ Nhị Nương đi khỏi, lúc này, Lý Long Cơ thở dài nói với Cao Lực Sĩ ngồi đối diện bên cạnh: “A ông, tên nghiệt tôn này quả thật khiến ta thất vọng rồi.”
Cao Lực Sĩ dưới sự thỉnh cầu nhiều lần của Lý Long Cơ, mới quay trở về bên cạnh Lý Long Cơ, trài qua quá trình từ từ đến sinh. Lý Long Cơ cuối cùng mới ý thức được, Cao Lực Sĩ mới là người duy nhất đáng để hắn tin cậy, cho dù Cao Lực Sĩ và Lý Khánh An mối giao hảo riêng tư cực tốt. cho dù Cao Lực Sĩ kiên quyết ủng hộ Lý Dự đăng cơ, nhưng Lý Long Cơ biết được, ở trước mặt lợi ích của mình, Cao Lực Sĩ tuyệt đối sẽ không bán đứng mình, còn về tên Ngư Triều Ân kia, Lý Long Cơ đã nhìn thấu hắn. hắn đã phản bội mình.
chỉ là Cao Lực Sĩ cũng không còn quắc thước như hồi xưa nữa. năm tháng đã vô tình nuốt dần đi sinh mệnh của lão, lão râu tóc đều bạc cả. ban người già đã có thể thấy rõ trên mặt và trên tay lão, khí thế quyền thịnh một thời năm xưa đã không còn nữa. lão đã biến đổi gần như làm người ta không thể nhận ra. nhưng điều duy nhất không biến đổi chính là lòng trung thành của lão đối với Lý Long Cơ, cho dù Lý Long Cơ từng tổn thương lão như vậy, nhưng lão vẫn không một câu oán hận, tận tâm tận lực hầu phụng hắn.
Bây giờ đã không gọi là hầu phụng nữa. lão tuổi tác đã cao, không thể ở hai bên hầu hạ, vai trò của lão bây giờ, là một người bầu bạn của Lý Long Cơ, ở bên hắn trò chuyện, hoặc là giúp hắn xoa bóp tấm lưng gù kia, còn về phần bày mưu tính kế, lão đã không còn có hứng thú nhiều nữa.
Nghe lời oán hận của Lý Long Cơ đối với người cháu. Cao Lực Sĩ thở dài nói: “Thượng hoàng. lão nô cũng nghe nói tài chính triều đình kiệt quệ. nguồn tài đoạn tuyệt, với sự khoan dung nhân nghĩa của thái tôn, không đến mức bức bách bất đắc dĩ. ngài sẽ không đi ra bước này, thượng hoàng cũng thông cảm với ngài một chút vậy!”
“Ta có thể thông cảm hắn, vấn đề là hắn đã đi lầm đường, lại đem dao mổ nhắm ngay tông thất, hắn muốn làm gì, hắn muốn khoét đứt quốc mạch của Đại Đường ư?”
Lý Long Cơ vừa dứt lời, chỉ thấy một viên tiểu hoạn quan kinh hoàng chạy tới, từ rất xa đã cao giọng la to: “Thượng hoàng, không hay rồi, quân đội, quân đội đã bao vây Hưng Khánh cung, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào.”
Lý Long Cơ cả kinh đứng phắt lên, hắn tức giận đến cả người phát run. giận dữ công tâm. không ngờ lập tức hôn mê bất tỉnh, sợ tới mức Cao Lực Sĩ và mấy viên hoạn quan tiến lên gọi to: “Thượng hoàng! Thượng hoàng!”
Sau một lúc lâu. Lý Long Cơ từ từ hồi tinh. Cao Lực Sĩ vội vàng an ủi hắn nói: “Thượng hoàng, lão nô phỏng chừng đây là Thánh Thượng sợ xảy ra chuyện, cho nên mới không cho thượng hoàng tham dự vào việc này, ngài tuyệt đối không dám gây thương tổn đến thượng hoàng.”
“Ta thật sự hối hận những gì đã làm lúc trước a!”
Lý Long Cơ gắng sức ngồi dậy, trong lòng tràn đầy sự hối hận, hắn thật không nên lập tên thái tôn này, cuối cùng hắn lại động thủ với mình rồi, hắn sững sờ ngồi một lúc lâu. đột nhiên cắn răng nói: “Nếu nó đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa.”
Hắn quay đầu lại nói với Cao Lực Sĩ: “Cao ông. nó cũng không phải ai cũng đều ngăn được, ta viết một bức mật chỉ. ngươi tìm người thay ta đưa cho Trương Quân!”
Từ sau sự kiện tiền bạc của năm ngoái. Trương Quân vì bị Dương Quốc Trung truy xét vai trò của hắn trong vụ án lộ mật tiền bạc. mà chủ động từ đi chức Hộ bộ Thượng thư. đồng thời cũng từ chức Trung thư môn hạ Bình chương sự. cũng chính là nói, hắn đã hoàn toàn thoát ly khỏi nội các của Lý Dự. không có sự ràng buộc của việc triều đình, cuộc sống của Trương Quân càng thêm an nhàn, hắn thích câu cá. đọc sách, suốt ngày ở hậu viên buông cần. hoặc là ở thư phòng đọc sách, nhàn hạ thoải mái, vô tư vô lự. buổi chiều. Trương Quân giống như ngày thường, ở một con sông nhỏ gần phủ trạch buông câu. ở đây, hắn đã quen với một nhóm ông lão câu cá. lúc nhàn nhã trò chuyện nhân sinh phố phường, cũng không cảm thấy cô đơn. Trương Quân đã ăn bận giống như một người câu cá rồi. đầu đội mũ cói rộng vành, thân mặt vải thô áo bố, xắn ống quần lên một nửa. mang giày bố, chỉ là da dẻ trắng hơn bọn họ một chút, làm cho người ta rất khó tin rằng, ông lão này lại là Hộ bộ Thượng thư đã từng chấp chưởng tài quyền Đại Đường mười mấy năm.
Câu cá cần yên tĩnh, đại bộ phận thời gian mọi người đều rất yên lặng. giữ sự lặng thinh. Trương Quân cũng không ngoại lệ5 hắn dán mắt vào chiếc phao trên mặt nước, trong đầu lại nghĩ đến đại sự xảy ra ở Trường An hôm nay, thành thật mà nói. hành động quyết đoán của Lý Dự đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn cũng làm cho hắn tán thưởng không thôi, cho dù hắn biết Lý Dự là bị ép phải làm thế. nhưng Lý Dự lại đi ra khỏi bước của phá cục, chứng minh là Lý Dự vẫn còn khá tỉnh táo, nhìn rõ nguy cục ở trước mắt. Trương Quân đương nhiên biết tình cảnh hiện giờ của Lý Dự. nếu nói năm ngoái tam vương địa phương còn có chút ngại ngùng về địa vị, bọn họ không có lý do gây sóng gió đối với triều đình trung ương. vậy thì sự tỉnh lại của Lý Long Cơ bèn đã thay đổi sự ngại ngùng này, Lý Long Cơ bèn đã trở thành sự dựa dẫm lớn nhất của tam vương địa phương, cũng vậy, Lý Long Cơ cũng sẽ dựa vào bọn họ, trên thực tế. Lý Long Cơ đã làm như vậy, trong một tháng mấy này, hắn đã ba lần tìm mình đến Hưng Khánh cung mật đàm. đã xác mình rõ rằng, hắn phải phế bỏ Lý Dự. cải lập thập tam lang, cũng chính là Thục vương Lý Giao làm thái tử.
Trương Quân cũng không thể không phục tên lão gia hỏa này, lại biết được quan hệ của mình và Lý Giao, bây giờ mới muốn cải lập Lý Giao, vậy trước đó đã làm gì rồi.
Lý Long Cơ nếu đã quyết định phế trừ Lý Dự. vậy cục thế trước mắt rất bất lợi với Lý Dự. nếu hắn còn không có hành động gì. Lý Long Cơ sẽ phát động, vì vậy hành động của Lý Dự hôm nay có lẽ là chính xác, hắn lấy Hoắc Quốc công chúa làm điểm đột phá. cờ xí rõ ràng mà phế bỏ ruộng đất sát nhập, ít ra cũng sẽ giành được sự ủng hộ của nông dân và quan viên lớp trung và thấp, ở một mức độ nào đó, sách lược này của hắn vô cùng chính xác. đáng tiếc có chút muộn màng. nếu như sớm hơn nửa năm nữa. vậy thì trong tay hắn đã có tiền có lương, có một cánh quân Quan Trung lợi hại. nhưng bây giờ, muộn rồi.
Lúc này, một con ngựa chạy nhanh về phía này, khóe miệng của Trương Quân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hắn biết Lý Long Cơ đến tìm mình rồi.
“sứ quân!”
Một gia nhân trên chiếc cầu gọi to: “Trong phủ có chuyện khẩn gấp mời ngài trở về.”
Trương Quân ở dưới cầu câu cá. giọng nói của gia nhân rất lớn. làm cho các ngư hữu của hắn đồng loạt chau mày lại. kêu như vậy, cá đều hoảng sợ bỏ chạy cả. Trương Quân trầm mặt xuống, không vui nói: “Ta biết rồi, đừng kêu nữa.”
Gia nhân sợ đến không dám hó hés Trương Quân vẫn từ tốn chậm rãi câu cá của hắn. bốn bề lại trở lại yên tình, phảng phất như chuyện gì cũng không xảy ra. khoảng chừng qua đi một khắc giờ, Trương Quân rung cần lên. một con cá trích lớn dài nửa thước đã mắc câu. lăn lộn trong không trung, vảy lấp lánh phát sáng. Trương Quân cười lên ha hả. không biết Lý Long Cơ có phải cũng là một con cá lớn không? Hắn lúc này mới từ từ thu dọn ngư cụ. chắp tay cười với mọi người: “Các vị ngư hữu, trong phủ có việc, ta đi trước một bước nhé.”
“Trương sứ quân đi thong thả!” Chúng ngư hữu đồng loạt đứng dậy đáp lễ, Trường An đi lên đầu cầu, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu, hắn ngồi lên xe ngựa ra lệnh nói: “Hồi phủ!”
Ban đêm. một con bồ câu đưa thư vỗ cánh phành phạch bay về phía Kiếm Nam. mang theo mật thư của Trương Quân, mang theo ý chỉ của Lý Long Cơ, bay đi hướng Ba Thục đang nắm giữ mười vạn đại binh: Tiên đế muốn phế bỏ thái tôn, lập ngài làm đích tôn, ngài phải hỏa tốc thống binh vào kinh.
Lý Dự tịch biên phủ Hoắc Quốc công chúa, hạ chỉ tông thất giao ruộng, vây binh Hưng Khánh cung, đồng thời hạ lệnh quân đội ở Quan Trung thanh lý ruộng, Hình bộ Thượng thư Lý Nghiên khiêng quan tài đi nhậm chức Thanh điền sứ. một loạt những việc đại sự phát sinh đột ngột đã chấn động triều dã, cũng chấn động cả Đại Đường.
An Tây Kim Mãn huyện, Lý Khánh An đích thân lĩnh bốn vạn kỵ binh An Tây đi tới thành Bắc Đình, động tĩnh dị thường của thành Trường An làm cho thiên hạ dõi mắt theo, tự nhiên cũng thu hút vị chư hầu Tây Vực này, đối với Lý Khánh An vừa mới kết thúc chiến sự Tây Vực mà nói, cục thế đột biến của Trường An có thể nói là vừa đến thật kịp lúc, dĩ nhiên, mồi thế lực chính trị cũng đều có hứng thú với bữa tiệc chính trị thịnh soạn này của Trường An. gần như có thể khẳng định, mọi thế lực đều sẽ tham dự vào. cuối cùng ai có thể có được bao nhiêu lợi ích, thì xem thử thủ đoạn và thực lực của người hạ cờ rồi.
Phải nói rằng. Lý Khánh An tuy có thực lực tuyệt đối, nhưng hắn cũng có nhược điểm lớn nhất, đó chính là khoáng cách quá xa. làm cho hắn có chút cảm giác rơi dài khó với, bởi vậy. cách Trường An gần một chút, gần thêm một chút, chính là việc cấp bách nhất hiện giờ của Lý Khánh An.