Ngay buổi chiều nói chuyện xong với các thương nhân Túc Đặc, Lý Khánh An bèn khởi hành đi tới Na Sắc Ba, hắn có được tin do Lý Tự Nghiệp truyền đến. Na Sắc Ba đã bị đánh hạ.
Từ Samarkand đến Na Sắc Ba kỳ thật cũng không xa. chỉ có hơn ba trăm dặm, Lý Khánh An suốt đường chạy vội, hai ngày sau, hắn và hai nghìn thân binh đã đến được thành Na Sắc Ba.
Chiến dịch công đánh thành Na Sắc Ba đã kết thúc, trong trận chiến dịch thảm liệt này. một vạn quân Đường từ thương gần ba nghìn người, quân Đại Thực cũng tử thương hai nghìn người, thương vong quân Đường cao hơn so với quân Đại Thực, không chỉ như vậy, trận chiến này quân Đường cũng đánh tương đối tồi tệ, lúc công thành tử thương nghiêm trọng, nếu không có sự giúp đỡ của chấn thiên lôi. quân Đường chưa chắc công hạ thành Na Sắc Ba, nhất là điều làm cho Lý Tự nghiệp căm tức là. quân Đường sau khi oanh tạc lỗ hổng xông vào thành, chủ tướng quân Đại Thực Shahim lại thừa lúc quân Đường chuyển đến thành đông, soái lĩnh năm trăm người từ cửa bắc đột phá. chạy trốn khỏi thành Na Sắc Ba. đến nay không rõ tông tích.
“Đại tướng quân, từ trận này xem ra, chiến lực của người Đại Thực không thể coi thường a!”
Lý Tự Nghiệp cảm khái vạn phần, “Ba nghìn quân Đại Thực, không chỉ đột phá phòng tuyến của chúng ta. chiếm lĩnh Na Sắc Ba thành, đánh ngang ngửa với quân Đường, cuối cùng tên chủ tướng gọi là Shahim còn có thể lĩnh quân trốn thoát, chạy trốn được ngay trước cánh mũi của thuộc hạ. đây là mối nhục nhã ê chề của thuộc hạ.”
Lý Khánh An nghe Lý Tự Nghiệp ngữ khí phẫn uất bất bình, bèn mỉm cười nói: “Chúng ta đã qua lại với quân đội Đại Thực nhiều năm, quân đội của Khurasan trước giờ vẫn là tinh nhuệ của họ, ba nghìn người này nói về trang bị, tất nhiên lại là tinh binh của Khurasan, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của họ, nếu như ngay cả quân đội như vậy cũng biểu hiện bình bình, vậy thì người Đại Thực còn có ý nghĩa đối kháng gì nữa, quan trọng là chúng ta không thể khinh địch.”
Lý Tự Nghiệp thở dài, nói: “Đại tướng quân nói không sai, thuộc hạ quả thật là có chút khinh địch, kỳ thật thuộc hạ có thể điều động hai vạn quân đến vây thành, nhưng thuộc hạ cảm thấy một vạn quân như vậy đủ rồi. kết quả chính là thuộc hạ khinh địch, làm cho đại thực chủ tướng chạy thoát, thuộc hạ thật thẹn quá a!”
Lý Khánh An vỗ vỗ bờ vai của hắn. cười nói: “Không nói những thứ này nữa. ta muốn đi xem hiệu quả của chấn thiên lôi.”
Nhắc tới chấn thiên lôi, Lý Tự Nghiệp tinh thần phấn chấn hẳn lên. giục ngựa bèn dẫn theo Lý Khánh An hướng thành đông mà đi.
Nơi tường thành đông bị nổ sập vẫn duy trì hiện trạng, không hề động đến. khắp nơi là ngói tàn vách nứt. một đoạn tường thành lưng lay sắp đố, miệng tường thành bị nổ sập rộng đến mười mấy trượng, cát vàng trong ruột tường trút xuống. hình thành một dốc thoải, quân Đường chính là thông qua dốc thoải này đi vào trong thành.
“Loại chấn thiên lôi này quả nhiên cực kỳ lợi hại. đại tướng quân không biết đêm hôm đó lúc phát nổ, sự rung chuyển đất trời đó, đôi bên đang sát phạt ở bắc thành đều sừng sờ, hai bên đã dừng lại chiến đấu trong chốc lát. không ít chiến mã cũng bị kinh sợ. chạy tán loạn khắp nơi. vì vậy mà còn làm bị thương mười mấy huynh đệ.”
Nói đến này, Lý Tự Nghiệp có chút lo lắng nói: “Uy lực của thứ hỏa dược này quá mãnh liệt, thuộc hạ lo lắng một khi cơ mật tiết lộ ra ngoài. kẻ địch cũng có được thứ vũ khí này, thì đó sẽ là mối đe dọa nghiêm trọng đối với chúng ta.”
Lý Khánh An gật đầu nói: “Mối lo của huynh chẳng sai chút nào, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, làm sao để bảo vệ cơ mật của hỏa dược, quả thật là một việc rất khó làm được, vì điều này, ta quyết định vẫn là giảm thiểu tối đa việc sử dụng loại vũ khí này, tiếp đó là phải tuyệt đối giữ vững cơ mật. ngoại trừ mấy người tướng lĩnh hạch tâm chúng ta. bất kỳ người nào cũng không thể biết được đây là thử gì? Ta chuẩn bị sáng tạo ra một cơ hội, tiết lộ một chút cơ mật đối với bên ngoài, nói đây thật ra là một loại đá đặc biệt chỉ có ở trong dãy núi Thông Lĩnh, gọi là hỏa lôi thạch, gặp lửa sẽ phát nổ.”
“Hỏa lôi thạch, chỉ có đệ mới nghĩ ra. nếu để An Lộc Sơn biết được, hắn không biết sẽ phái bao nhiêu người đến Thông lĩnh tìm loại đá này.”
Hai người vừa nói vừa đi. từ chỗ lỗ hổng tiến lên tường thành, bọn họ đi đến chỗ thành bắc. Lý Khánh An chậm rãi dừng bước chân lại. ánh mắt chăm chú nhìn ra dãy núi phía xa. chìm vào trong sự trầm tư.
“Đại tướng quân đang suy nghĩ điều gì?” Lý Tự Nghiệp đi lên trước hỏi.
“Ta đang nghL bọn họ tại sao lại phải công đánh Na Sắc Ba. ý nghĩa của việc này ở đâu?”
‘Thật sự thuộc hạ cũng đang nghĩ về vấn đề này, nói thật, quả thật làm người ta rất kinh ngạc, bọn họ ngoại trừ tổn thất hai nghìn năm trăm người, không thu hoạch được gì. đương nhiên, bọn họ đã được nếm mùi chấn thiên lôi. có lẽ bọn họ muốn dò thám sức chiến đấu của chúng ta.”
“Không! Không phải như vậy.”
Lý Khánh An khẽ lắc đầu. trầm giọng nói: “Vấn đề này ta đã suy nghĩ rất lâu. ta nghĩ đây chắc là kế sách của Mansur, là một âm mưu chiến lược của hắn.
‘Âm mưu chiến lược?'
Lý Tự Nghiệp ngẩn ra. hắn không hiểu đó có ý nghĩa gì. vội vàng nói: “Xin Đại tướng quân nói cặn kẽ.”
Lý Khánh An khẽ cười nói: “Nếu phán đoán theo lẽ thường, xảy việc Na Sắc Ba bị chiếm lĩnh, vậy huynh sẽ áp dụng đối sách ra sao?”
“Tăng cường phòng ngự!” Lý Tự Nghiệp không chút do dự nói: “Tuyệt không cho phép xảy ra thêm việc tương tự như vậy lần thứ hai.”
“Vậy thì đúng rồi! Người bình thường đều cũng sẽ làm vậy, chắc chắn sẽ trọng binh đóng tại phụ cận Na Sắc Ba. hơn nữa chúng ta sẽ hình thành xu hướng tư duy cố định, nếu đội quân tiên phong của kẻ địch rất dễ đột phá phòng ngự của Na Sắc Ba. như vậy chủ lực của kẻ địch vẫn sẽ từ nơi đây tấn công, như vậy sẽ dẫn đến. chúng ta sẽ đem chủ lực bố trí ở tuyến trung bộ sông Amul nhất là Na Sắc Ba lân cận. Tự Nghiệp, huynh nói đến lúc đó, chủ lực của quân Đại Thực sẽ từ nơi nào tiến công?”
nghe xong phân tích của Lý Khánh An. Lý Tự Nghiệp sực hiểu ra. quyền chường vỗ một cái: “Ta hiểu rồi. bọn họ phái ba nghìn người tiến công Na Sắc Ba. mục đích chính là vì tạo ảo giác cho chúng ta. sau đó dụ dỗ chúng ta mang chủ lực bố trí ở một vùng này, nhưng chủ lực thật sự của người Đại Thực lại là từ phía bắc hoặc phía nam đánh tới, nếu bọn họ nhắm vào Thổ Hỏa La. vậy thì bọn họ sẽ từ phía nam đánh tới, nếu bọn họ nhằm vào Hà Trung. vậy thì bọn họ rất có thể từ phía bắc đánh tới. nói chung. bọn họ tuyệt đối sẽ không đi tuyến giữa.”
“Huynh lý giải vô cùng thấu đáo, bây giờ việc ta vô cùng khó xử là. chủ lực của quân Đại Thực rốt cuộc là đi phía bắc hoặc phía nam. ta không phán đoán dứt khoát được, nên không thể nào bố binh được.”
“chi bằng vậy đi!”
Lý Tự Nghiệp trầm ngâm lát sau nói: “Không cần chờ chủ lực của bọn họ đến. chúng ta trực tiếp đánh qua sông, chú động đánh vào Khurasan. chiếm trước tiên cơ, quấy rối sự bố trí binh lực của họ.”
“Để ta suy nghĩ một chút, phương án của huynh có lẽ là một biện pháp tốt.” Lý Khánh An chau mày lại.
Đúng lúc này, phương xa xuất hiện một đội kỵ binh, ước chừng trăm kỵ, đang phóng như bay sang bên này, mấy viên binh sĩ quân Đường đi lên nghênh đón. lát sau, một kỵ binh trở về bẩm báo, “Đại tướng quân. Hãn quốc Khazars có đặc sứ cầu kiến.”
“Hãn quốc Khazars!’ Lý Khánh An không khỏi ngẩn người. Hãn quốc Khazars đến cầu kiến sẽ có chuyện gì?”
“Dẫn hắn tới đây.”
Rất nhanh, mấy viên quân Đường đã dẫn theo một nam tử trẻ tuổi oai dũng và một nam tử trung niên đi tới, Lý Khánh An cảm thấy nam tử trẻ tuổi có chút quen mặt, hình như lúc mình hội mật với Bố Lan khả hãn, hắn cũng có mặt.
nam tử trẻ tuổi tiến lên thi lễ nói: “Hãn quốc Khazars vương tử Boulogne tham kiến đại tướng quân!”
Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Thì ra là vương tử điện hạ, ta nói sao mà nhìn quen mắt, chúng ta đã gặp qua.”
Lúc này ánh mắt của Lý Khánh An lại rơi vào trên người của nam tử trung niên kia. đây là một nam tử thân hình vạm vỡ, cái đầu rất lớn. một khuôn mật râu rậm, nhất là mắt hắn làm cho Lý Khánh An ấn tượng sâu sắc, đó là một ánh mắt bất khuất.
Suy nghĩ của Lý Khánh An lại quay trở lại, cười nói với vương từ Boulogne: “Không biết Khazars hãn quốc tìm ta có việc gì?”
Boulogne lấy ra một lá thư da dê, giao cho Lý Khánh An: “Đây là thư do đích thân phụ thân ta viết cho đại tướng quân, xin đại tướng quân xem qua.”
Lý Khánh An mở thư ra. trong thư. Bố Lan khả hãn luôn miệng xưng vương triều Đường và Khazars hãn quốc là huynh đệ chi bang, vì tình nghĩa huynh đệ. hắn bày tỏ nguyện xuất binh một vạn người, hiệp trợ quân Đường công đánh người Ả Rập.
Lý Khánh An không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, nhiệt tình của Hãn quốc Khazars này không hề khiến hắn cảm động, trái lại. hắn đã nhìn thấu sự tính toán xảo quyệt của Hãn quốc Khazars. đây là một quốc gia rất giỏi đầu cơ. từ trước đó rất lâu bọn họ vì củng cố tuyến đường mậu dịch, bèn phái ra hai nghìn kỵ binh lạc đà đi theo mình nam chinh Sindh. quân đội tuy không nhiều, nhưng bọn họ đã giành được một mối nợ nhân tình từ quân Đường.
Mà lần này đồng ý hiệp trợ mình tiến công người Đại Thực cũng vậy, không phải là tình nghĩa huynh đệ gì đó, mà là vì lợi ích mậu dịch, một khi tuyến đường mậu dịch của đông tây phương chuyển trở về Ả Rập. vậy thì đó sẽ là một sự đả kích nặng nề đối với thế lực Do Thái của Khazars hãn quốc.
Hơn nữa. giúp đời quân Đường đánh bại người Ả Rập, hãn quốc Khazars sẽ chen chân vào hàng ngũ của nước lớn. với tư thế nước chiến thắng, sẽ sánh vai ngang hàng với đế quốc Đường, đế quốc Byzantium và đế quốc Ả Rập.
Từ sau khi tiếp xúc với hãn quốc Khazars. Lý Khánh An cũng từ nguồn thông tin khác tìm hiên được dân tộc du mục tách ly từ Đột Quyết, đã dần tây phương hóa này.
Trăm năm nay, Khazars hãn quốc luôn bị kẹp giữa người La Mã và người Ả Rập, đé không đắc tội với hai nước lớn. bọn họ vừa không dám lựa chọn Cơ Đốc giáo, cũng không dám lựa chọn đạo Islam. mà cuối cùng lựa chọn lấy đạo Do Thái, đây chính là vì muốn tìm kiếm một sự cân bằng giữa hai nước lớn. và theo sự cường thịnh dần của thực lực hãn quốc Khazars. bọn họ đã không còn hài lòng trong vai diễn em trai nữa. bọn họ muốn làm một nước lớn có tiếng tăm hẳn hơi, lần này chiến tranh giữa triều Đường và người A Rập, đối với họ đây chính là một cơ hội, mượn sự hợp tác với vương triều Đường mà ở phương bắc quật khởi.
Đây chính là bàn tính như ý mà hãn quốc Khazars nhắm tới, nghĩ đến đây, Lý Khánh An mỉm cười, vừa không nhận lời hắn. cũng không cự tuyệt, lúc này, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn vào nam tử trung niên kia. cười hỏi với Boulogne nói: “Vị này là ai?”
nam tử trung niên sải bước tiến lên. ở trước mặt Lý Khánh An quỳ một gối, hắn đặt tay trước ngực, vô cùng thành khẩn nói: “Arslan nước Khwarezm xin tỏ lòng tôn kính nhất đối với An Tây đại tướng quân.”