Thiên Hạ

Chương 389: Cuộc chiến tiền tệ (Thượng)





Hội nghị kết thúc, ba người họ cáo từ đi về. Một mình Lý Khánh An ngồi lặng lẽ trong phòng. Hắn cần một đối sách để xử lý một lượt sự thể Hà Tây. Từ trên đường Sindh về đây, hắn vẫn đang suy ngẫm mãi việc này. Biến cố Hà Tây trên một mức độ nào đấy là sự thể đột phát, tuy việc lần này đã tạo thành không ít tổn thất cho hắn, hắn đế mất hai vạn đại quân tại Cam, Túc hai châu, và khiến kết hoạch đoạt Thiên Trúc của hắn phá sản. nhưng biến sự lần này như một tấm gương sáng để hắn có thể nhìn thấy khâu yếu nhất của bản thân.

Nền tảng quan liêu của hắn quá bạc nhược, không cách nào hiệu quả khống chế được địa phương, mọi việc đều phải trông chờ vào quân sự để khống chế, để một khi hắn không có mặt tại An Tây, cơ cấu quyền lực An Tây bèn không còn khống chế được Hà Tây. Hiện nay bùng nổ nguy hiềm ở Hà Tây. nhưng lần sau sẽ là ở đâu? Bắc Đình, Quy Tư hay là Hà Trang? Hắn tự dưng có cảm giác lực bất tòng tâm trong lòng.

Lực bất tòng tâm này không phải do thực lực quân sự của hắn không đủ. ngược lại, lực lượng quân sự của hắn quá đủ, mà các thực lực phần mềm khác của hắn lại thiếu. Dùng một hình tượng để so sánh, hắn cũng giống như một gã đại hán ngoại hình mạnh mẽ. xem tướng mạo thì cao to, cơ bắp phát triển, nhưng thể chất bên trong lại cực kỳ yếu đuối, không thề duy trì được thể lực quá lâu. Với lại sự phối hợp mắt mũi, cùng độ linh hoạt đều không đủ, một khi bị người khác nắm phải điểm yếu, hắn sẽ không còn nào ứng phó.

Lần này Lý Dự đã chơi một đòn rất đẹp, hắn đã dùng thân phận của một đế vương để đổi chủ tướng Hà Tây, dùng Trình Thiên Lý có bối cảnh An Tây đến thay thế cho Lệ Phi Thủ Du không mấy tiếng tăm. Mọi việc đều không có gì thay đổi. trên danh nghĩa Hà Tây vẫn còn thuộc về An Tây, vẫn chịu sự chú quản của Lý Khánh An. nhưng trên thực tế quyền khống chế đã thay đổi, cho nên trên dưới triều đình toàn hân hoan ủng hộ, dự luận vẫn nghiêng về phía Lý Dự. còn cơ cấu quyền lực hành chính trong sự kiện Hà Tây lần này căn bản không cách gì trà đòn, thậm chí còn cần cả thê tử của Lý Khánh An hắn xuất đầu lộ diện.

Bọn họ đã không thể có hiệu quả khống chế Hà Tây, đấy chính là điểm yếu nhất của Lý Khánh An, không có một cơ cấu quyền lực hành chính mạnh mẽ, chỉ dựa vào võ lực để duy trì e là không phải kế lâu dài, chỉ khi ăn cả trong lẫn ngoài mới là hoàng đạo.

Hắn hiện tại thiếu nhất là nhân tài, sau khi Lý Dự lên ngôi, bao nhiêu quan viên nội địa và sĩ tử mượn từ nội địa cũng được điều trở về Trang Nguyên. Lý do của bọn họ đưa ra phần lớn là nhớ nhưng quê nhà người thân. An Tây cách Trung Nguyên quá xa, sinh hoạt không tiện... Lý Khánh An cũng biết An Tây là nơi hèo lánh, không thu hút được bao nhiêu nhân tài. Đây kỳ thực chẳng qua là một hình thức, thực chất là do hắn vẫn chưa đủ tính hợp pháp. Dù cho binh lực của hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa, dù cho hắn có là Triệu vương của Đại Đường đi chăng nữa, dù cho hắn có là hậu duệ của thái tử Kiến Thành đi chăng nữa, nhưng đây chỉ là do Lý Dự khiếp sợ trước thực lực của hắn mà bị bức ép phải thừa nhận thân phận của hắn mà thôi, chứ không phải một sự tồn tại tất lẽ dĩ ngẫu. Hắn có sức ảnh hưởng chưa đủ lớn với sĩ nhân Trung Nguyên. áai cấp quan liêu triều đình và thế lực hào cường truyền thống vẫn chưa thể thực sự chấp nhận hắn.

Đó chính là nguyên nhân thật sự mà vẫn chưa thể thu hút được bao nhiêu nhân tài Trung Nguyên đến nương nhờ hắn. Tính hợp pháp của hắn không đủ. không cách nào thu hút lượng lớn phần tử tri thức ưu tú đến An Tây. có tin đồn là do Nghiêm Trang aanh ghét hiền tài, không thể dung nạp kẻ sĩ tài cán. khiến người tài không chịu đến An Tây. Cách nói này Lý Khánh An không đồng tình, một Nghiêm Trang căn bản không thể càn trở được nhiệt tình của nhân sĩ muốn đến, như Lưu Yến chính là một ví dụ điên hình. Nguyên nhân căn bản vẫn là do người Trung Nguyên không đủ tin hắn. có thành kiến với hắn và với An Tây.

Từ góc độ nào đó mà nói. hắn cảm tạ biến cố lần này, để hắn có thể tĩnh tâm lại ngẫm nghĩ lại điểm thiếu sót và mặt yếu của mình. Nếu không, hắn không biết phải đến bao giờ mới có thể phát hiện ra vấn đề của mình. Có điều, cục diện nhân tài không đủ không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi, mà cần một thời gian, nhất là khi hắn đi vào trung tâm quyền lực của Hán Đường Hội, giải trừ thành kiến của người đời đối với hắn.

Đây chỉ đành xem để sau cùng, việc cấp bách trước mắt. hắn cần phải cho Lý Dự một bài học trước khi quân Đại Thực đáp trả quy mô lớn. hắn nhất định phải để Lý Dự hiểu rằng đắc tội hắn thì Lý Dự sẽ không thể nào thành công trong bất kỳ việc gì.

Phương án dạy cho Lý Dự bài học hắn đã suy ngẫm chín muồi trong đường đi, hiện giờ đã đến lúc thực thi nó.

Lý Khánh An tùy tay lấy qua một cuốn sổ dày dặn. đây là báo cáo về tiền đúc mới nhất của An Tây. Từ khi đoạt được mỏ bạc núi Ba Tích đến nay Lý Khánh An đã hạ lệnh cho khuếch trương lò đúc tiền, số lương lò đúc tiền từ ba cái đã được khuếch trương lên thành năm mươi tám cái, và cộng thêm hàng trăm thợ thủ công lành nghề từ nội địa đến An Tây, cộng thêm học đồ và lao động chân tây, số người tham dự vào công việc đúc tiền đã vượt quá bốn ngàn người. Vì thế còn chuyên môn thành lập Đúc tiền thự. là cơ quan chức năng quan trọng chỉ sau Binh khí thự của An Tây.

Vài chục cân bạc từ núi Ba Tích vận chuyển đến đây được đúc thành từng đồng bạc An Tây được làm công tinh tế, sau đó vận chuyển vào Trung Nguyên để đổi lấy đủ các loại hàng hóa vật phẩm.

Tiền bạc hai năm nay chuyển vào nội địa Đại Đường đã đạt đến hơn một trăm năm mươi vạn đồng, hơn nửa được lưu vào thị trường, còn lại hơn bốn mươi vạn đồng vẫn được tồn trong kho của phường quỹ An Tây khắp nơi, trong kim khố Toái Hiệp vẫn còn gần trăm vạn đồng tiền bạc.Làm thế nào để vận chuyển trăm vạn tiền bạc này đến Trường An đây?! Xem ra hắn cần phải tốn chút công sức để suy ngẫm vấn đề này.

Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo: “Đại tướng quân. Thường phủ lệnh đã đến.”

“Để hắn vào đây!”

cửa được mở ra, Thường Tiến đi vào trong phòng Lý Khánh An. Năm ngoái, Lý Khánh An đã thành lập nội vụ phú An Tây làm cơ quan tình báo của An Tây, đế hắn quản lý trực tiếp. An Tây nội vụ phủ trên thực tế chính là được chuyển hóa từ Hán Đường Hội. Sau khi Lý Hồi Xuân chết, Lý Khánh An bèn triệt để cãi tố Hán Đường Hội. đế một tổ chức bí mật dân gian thay đầu đổi diện thành bộ phận chức năng nhà nước của An Tây. Ân Long Hội hoàn toàn không can thiệp vào sự cãi tố của Lý Khánh An. ngược lại, bọn họ rất ủng hộ Hán Đường Hội có thể phát huy tốt tác dụng của mình. Đương nhiên, tiền đề phải là để Hán Đường Hội phục vụ cho lợi ích của Lý Khánh An.

Thường Tiến chính là phủ lệnh nhiệm kỳ đầu tiên của phủ nội vụ. tổng quản tán ngàn thành viên Hán Đường Hội của khắp nơi Đại Đường, trực tiếp chịu sự quản hạch của Lý Khánh An.

“Thuộc hạ tham kiến đại tướng quân!”

Thường Tiến hành một lễ, Lý Khánh An đặt báo cáo trở lại trên bàn, cười nói: “Lần này tình báo Hà Tây các ngươi đã đưa đến thật kịp thời, đáng được khen thưởng.”

Thường Tiến có phần áy náy nói: “Mật chỉ của Lý Dự bọn thuộc hạ không có nhận được tình báo nên dẫn đến việc cuối cùng đề bọn Mạnh Vân và La Chính Nghĩa phản biến. Thuộc hạ thật hổ thẹn với hai chữ ‘khen thường’.”

“Đây quả thực là điểm thiếu sót của phủ nội vụ, chúng ta cần phải có được tình báo từ phía cung trung. điểm này An Lộc Sơn đã làm rất tốt, chúng ta cũng phải bỏ thêm chút vốn liếng.”

“Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức phát thư cho Hồ Vân Bái.”



Lý Khánh An cười cười, hắn rút một đạo lệnh ra đưa cho Thường Tiến nói: “Ta có một việc cực kỳ quan trọng muốn giao cho phủ nội vụ đi làm. việc này can hệ trọng đại. ngươi hãy căn cứ theo từng yêu cầu trong thư của ta đi làm. tuyệt không thể có bất kỳ sơ suất, càng không được để chậm trễ.”

Thường Tiến nhận lấy thư cẩn thận cất vào lòng. hắn khom người nói: “Đại tướng quân không có việc gì khác thuộc hạ xin cáo lui trước.”

“Đợi một lát!” Lý Khánh An lại gọi hắn lại.

Hắn trầm ngâm một lúc bèn hỏi: “Trong Ẩn Long Hội, có người đang đả thính Lý Đang ư?”

Thường Tiến cười lạnh một tiếng cười nói: “Không có người quan tâm sống chết của Lý Đang, hắn đã hại chết Lý Hồi Xuân, cho dù có chết cũng không thể chuộc được lỗi lầm này. Có điều La Phẩm Phương đang đả thính tông tích của phu nhân, dẫu sao thì cũng là con gái của mình. Hắn rất là lo lắng.”

“Ngươi đi nói với hắn thay ta. bà là thân mẫu của ta. ta đã tuân theo ý nguyện của bà sắp xếp mẹ con bà được sống trong một tiểu thành tại Giang Nam. bà hiện đang sống rất tốt. bà cũng không muốn nghe thấy việc của phía Toái Hiệp nữa. nói hắn đừng có lo lắng nữa!”

“Tuân lệnh! Thuộc hạ sẽ chuyển lời cho La Phẩm Phương.”

Dừng lại một lúc. Thường Tiến lại khẽ giọng nói: “Tên Lý Đang kia chi bằng ta cứ trừ khử hắn đi để miễn sinh hậu hoạn!”

Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Hắn giờ cũng đã phát điên, đã không còn ý nghĩa gì nữa. giữ lại một mạng cho hắn để cùng mẫu thân an hưởng tuổi già vậy!”

Thường Tiến thầm thở dài nói: “Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước!”

“ngươi lui đi! Việc ta giao cho ngươi làm ngươi phải lập tức xử lý ngay, không được chậm trễ.”

“Tuân lệnh!” Thường Tiến thi lễ xong quay mình lui ra.

Lúc này, Lý Khánh An lại rút ra một đồng tiền bạc đặt trên bàn xoay tròn nghịch ngợm. Nhìn đồng tiền tròn trĩnh ấy xoay vòng liên tục. trong mắt Lý Khánh An lộ ra nụ cười khinh miệt, hắn lẩm ba lẩm bẩm một mình: “Lý Dự. ngươi nghĩ sự tình quá đơn giản rồi đấy!”

Xong hắn lại lập tức lấy giấy bút ra đích thân viết một lá thư giao cho thân binh nói: “Lập tức phái người đến Bắc Đình giao cho Thôi Càn Hữu!”

Phường quỹ của Đại Đường cũng là mô hình thô sơ ban đầu của ngân hàng sau này, được phát triển thịnh nhất vào thời Trung Đường, thu phí gửi tiền, cho vay lấy lãi,là nghề kiếm tiền nhất của Đại Đường. Những người có thể mở phường quỹ đều nhất định phải có bối cảnh và hậu thuẫn, và quan trọng hơn nữa là phải có vốn hùng hậu, có số lượng tiền gửi lớn; thậm chí lúc triều đình kiệt quệ kinh tế, cũng không thể không tránh được phải mượn tiền của phường quỹ. Vì thế phường quỹ Đại Đường tuy là kinh thương, nhưng nó cũng có một sức ảnh hưởng không thể xem thường đối với triều chính.

Từng địa phương của Đại Đường đều có phường quỹ, nhưng Đại Đường có bảy đại phường quỹ. Ngoài phường quỹ Bạch Ký Dương Châu và phường quỹ Dương Kỹ Thành Đô ra. năm đại phường quỹ khác đều có tổng bộ tại Trường An. trong đó Vương Bảo Ký phường quỹ được xem là phường quỹ số một.

Phường quỹ Vương Bảo Ký là do cự phú Vương Nguyên Bảo kinh doanh, tương truyền rằng đằng sau Vương Nguyên Bảo có gia tộc Trương Quân hậu thuẫn. Vương Bảo Ký đều có chi nhánh trong mười bốn thành đô lớn của Đại Đường, vốn liếng hùng hậu. Còn tổng bộ của Vương Bảo Ký tọa lạc tại chợ Đông Trường An. cách phường quỹ An Tây không xa lắm.

Nhưng phủ đệ của đại đông chủ Vương nguyên Bảo phường quỹ Vương Bảo Ký lại nằm ở phường Bình Khang, chiếm địa ba mươi mẫu. Đại Đường có khá nhiều quy định hạn chế đối với thương nhân, như là không được cưỡi ngựa, không được làm quan, không được tham gia kỳ thi khoa cử v.v, nhưng đây cũng không phải là hoàn toàn. Giai cấp thống trị vì muốn thúc đẩy phát triển kinh tế, vẫn có khoan dung ngoại lệ với một số thương nhân. Như thê vào những năm Trinh Quan, lúc Nhan Sư cố làm bí thư thiếu giám từng nhậm mệnh cho đại phú thương làm hiệu thư lang. Hiệu thư lang là một chức quan địa vị tuy không cao, nhưng lại là chức quan trọng, thường phải vào sĩ đô rồi mới có tư cách đảm nghiệm. Như thời Võ Tắc Thiên.

Trương Dịch chỉ trong nội điện thiết yến. mời các Thục thương như bọn Tống Bá Tử đến vào cung lấy chút uy phong trước mặt Võ Tắc Thiên, thương nhân không những được vào chính giới, còn được vào cả quân giới, như Chiêu Nghĩa tiết độ sứ Lưu Tùng Gián đã từng nhậm mệnh cho thương nhân làm hành thự nha tướng.

Nhất là sau thời thịnh thế Khai Nguyên, kinh tế phồn vinh, Lý Long Cơ đối đãi với bọn thương nhân vẫn tương đối khoan dung. Như cự thương Vương Nguyên Bảo vốn dĩ là không có tư cách gì để ở phủ đệ lớn ba mươi mẫu đất, nhưng Lý Long Cơ đã đặc cách cho hắn được phép vào ở, đã thế còn cho hắn được phép quyên tiền để được chức quan vinh dự Thượng khinh xa đô úy.

Ráng chiều hôm này, đại trưởng quầy Ngụy Tấn Sinh của phường quỹ Vương Bảo Ký chợ Đông đang vội vã đi đến phú đệ của Vương Nguyên Bảo. Hắn đã mang theo một tin tức kinh người đến. người giúp việc của hắn phát hiện, phường quỹ An Tây đang bí mật vận chuyển hàng hóa vào mỗi tối, từng rương từng rương to hàng hóa sẽ được chất lên thuyền đã liên tục mấy ngày liền. Phường quỹ An Tây tuy không phải lớn lắm. nhưng nó lại là nơi độc quyền phát hành tiền An Tây nên vì thế mà được xếp vào phường quỹ lớn thứ hai Đại Đường, vì thế mà chỉ cần nó có động tĩnh dị thường gì thì Ngụy Tấn Sanh đều đặt biệt để ý.

Vương Nguyên Bảo năm nay đã sáu mươi, da hắn hơi ngâm đen, người rất béo lại cộng thêm tướng hơi cao nên nhìn xa xa trông cứ như con gấu đen. Tương ngoại mạo không mấy dễ nhìn, nhưng hắn quả thực là một người rất ư tinh anh. Trong lúc hưởng thụ cuộc sống sa hoa. đồng thời hắn cũng rất áỏi kiếm tiền nên nhìn chung hắn vẫn được tiền vào như nước, phú quý liên miên.



Hơn nữa hắn là người rất chịu bỏ vốn liếng cho việc tìm một hậu thuẫn tốt. Lúc mẫu thân Trương Quân mừng thọ bày mươi, hắn đã tặng tượng quan âm khác bằng ngọc bích cực phâm cao những một trượng. chỉ mỗi bảo tọa hoa sen của tượng phật bà quan âm đã được đúc bằng vàng ròng vài trăm cân nặng, và phải dùng ngũ đấu trân châu thượng phẩm khám khắc, đáng giá cả tòa thành. Cây tó thì gió lớn, nhưng cũng chính nhờ sự chiếu cố của Trương Quân mà Vương Nguyên Bảo dù cây to mà vẫn không chiêu gió lớn. Các quan viên địa phương đều kính nể phường quỹ của hắn. Bốn năm trước, Lý Lâm Phổ vì mừng thọ cho quý phi Tả tàng kiệt quệ, triều đình không rút tiền ra nổi; Lý Lâm Phổ đã dùng danh nghĩa triều đình mượn ba mươi vạn quan tiền của phường quỹ Vương Bảo Ký; sau đó mới trả hết trong thời hạn vay mượn, chỉ như vậy cũng đủ thấy sức ảnh hưởng của Vương Nguyên Bảo.

Vương Nguyên Bảo đương được một tỳ thiếp hầu hạ ăn cháo yến sào. Sau khi nghe đại trưởng quầy bẩm báo, hắn trầm mặc suy nghĩ một hồi, hắn cũng có thu được một ít tin nội bộ từ phía triều đình. Sau khi đoạt được Cam, Túc hai châu, triều đình đã chặn chết con đường đông tiến của của An Tây. Nghe nói đấy là do triều đình muốn chuẩn bị cho việc phát hành tám vạn quan tiền bạc. một tiền bằng năm mươi, đó chính à bốn trăm vạn quan tiền. Không nhẽ phường quỹ An Tây vận chuyển hàng hóa chính là vì việc này ư?

“Ngươi có biết hàng hóa bọn họ vận chuyển là gì không?”

Đại trưởng quầy Ngụy Tấn Sinh vội nói: “chắc là tiền bạc gì đấy, vì nghe nói có người giúp việc nhìn thấy tiền đồng từ trong rương rơi ra!”

“Vậy bọn họ đã đi đến đâu?”

“Hồi bẩm đông chủ, thuộc hạ phái người theo dõi phát hiện bọn họ đã dọc theo sông Tào Hà ra khỏi thành, nơi đến không rõ.”

Vương Nguyên Bảo nghĩ một hồi trả lời: “Việc này ngươi mặc kệ, đừng can thiệp vào nữa. việc của An Tây chúng ta không nhây vào được, coi như không có gì xảy ra.”

“nhưng thuộc hạ chỉ lo triều đình phát hành tiền bạc, thuộc hạ đã có được tin từ Thiếu phủ giám, tiền bạc mới này vốn một phần bạc chín phần đồng, sau này đồng không đủ lại đổi thành một phần đồng, sáu phần đồng, ba phần chì; cơ hồ chỉ được trán một lớp bạc mỏng ở ngoài. Tiền như thế còn một đồi năm mươi, hậu quả quá nghiêm trọng. Chúng ta có cần phải tìm đối sách gì không.” Ngụy Tấn Sinh tâm sự trùng trùng hỏi.

Vương Nguyên Bảo cũng rất lo lắng. Triều đình phát hành tiền bạc chẳng qua là muốn phát cho quan viên làm bổng lộc, hoặc đem đến vùng Giang Hoài để thu mua lương thực, thêm nữa là cưỡng bức phường quỹ hoán đổi tiền đồng đề phường quỹ cho vay ra ngoài, hoặc dùng tỉ lệ 1:50 để đổi thành tiền bạc cho khách. Nếu là điều sau, phường quỹ Vương Bảo Ký của hắn sẽ là người đầu tiên chịu trận. nhưng hắn vẫn chưa có biện pháp hay nào để đối phó. Trừ khi là đóng cửa dừng hoạt động, nhưng như thế cũng sẽ dấy lên cơn sóng chống lại việc đồi tiền, phường quỹ của hắn coi như cũng xong đời.

Lúc này, có một gia nhân chạy vào bẩm báo: “Lão gia, Hình tam gia đã đến. nói là muốn gặp lão gia.”

Hình Tam Gia chính là Hình Tề, là phú hào Trường An mà năm xưa đã đựơc Lý Khánh An cứu.Hắn là huynh đệ kết nghĩa với Vương Nguyên Bảo, có một tiệm bán trà khô lớn nhất Trường An tại An Tây, có Vương Củng làm hậu thuẫn, cũng là một nhân vật nổi như cồn tại Trường An.

“mời hắn đi vào!”

Gia nhân do dự một lúc nói: “Hình Tam Gia còn dẫn theo một người khách đến.”

“Khách gì?” Vương Nguyên Bảo hiếu kỷ hỏi, Hình Tể vốn chẳng bao giờ tự dưng dẫn người đến. Dù có dẫn đến. hắn cũng sẽ có thông báo trước. Hôm nay rốt cuộc là thế nào?

“Tiểu nhân có hỏi, nhưng Hình Tam Gia không chịu nói, chỉ nói là rất quan trọng, vị khách này cũng che mặt lại, tiểu nhân không nhìn thấy rõ mặt.”

“Quan trọng!?” Trong lòng Vương Nguyên Bảo lung lay, người khách này tuyệt không đơn giản. Hắn lập tức dặn dò nói: “Dẫn quý khách vào phòng khách quý, ta sẽ lập tức đến ngay.”

Xong hắn lại quay sang nói với Ngụy Tấn Sinh: “Ngươi đi vào trước đi. phải tiếp tục lưu ý tình hình phía phường quỹ An Tây, nhưng đừng có áp sát lại quá, nếu có biến hóa gì phải bẩm báo với ta ngay lập tức.”

Nói xong Vương Nguyên Bảo liền ngồi lên kiệu đi về phía phòng khách quý.

Trong phòng dành cho khách quý, Hình Tể đang uống trà. ánh mắt thỉnh thoáng quét về phía Hắc y nhân ở phía sau, kỳ thật hắn cũng không quen biết Hắc y nhân này, nhưng người này đã đưa ra kim bài của Lý Khánh An, chính miệng Lý Khánh An nói cho hắn biết, người cầm trong tay kim bài của hắn. xin Hình Tể tận lực giúp đỡ cho.

Việc Hình Tể từng gặp kiếp nạn đã qua hai năm, so với lúc đó, hắn rõ ràng đã mập hẳn ra. hơn nữa mỗi một động tác cử chỉ, đều trở nên rất tự tin. Điều này cũng khó trách, người nâng đỡ hắn là Vương Củng đã lên làm tả thừa tướng, địa vị của hắn ở Trường An đương nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, hơn nữa hắn đã mở cửa hiệu trà lớn nhất Trường An, chỉ một An Tây thôi trong một năm qua bèn đã đặt hàng hắn đến hai mươi vạn gánh, khiến cho hắn tiền vào như nước, đã giàu to rồi.

Hình Tể là người biết nhớ lấy ơn nghĩa của người khác, đối với cái ơn cứu mạng của Lý Khánh An hắn vẫn nhớ mãi không quên, nhưng hắn cũng biết, với địa vị của Lý Khánh An. hắn chỉ e rất khó mà báo đáp rồi, chỉ có thể lập một cái sinh từ bài vị cho Lý Khánh An, bốn mùa tế bái.

Không ngờ hôm nay Hắc y nhân này tìm tới mình, đưa ra kim bài của Lý Khánh An. nói là phụng Lý Khánh An chi mệnh muốn gặp Vương Nguyên Bảo. nhờ hắn dẫn đến gặp mặt. Hình Tể không nói hai lời, lập tức dẫn người này tới phủ đệ Vương Nguyên Bảo.

Hắn vài lần mở miệng muốn hỏi, nhưng thấy người này không có ý muốn trả lời mình, đành phải quên đi, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Vương Nguyên Bảo: “Giờ cơm chiều tới nhà của ta. là muốn ăn nhờ sao?”

DMCA.com Protection Status