Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 30: Tâm như chỉ thủy



Cầm quyển sách Thẩm Bích Như đưa tới, chỉ nhìn thoáng qua thôi mà thân thể Mặc lão đã run rẩy.

Chuyện này... Không thể nào xảy ra được.

- Được rồi, còn chỗ nào cảm thấy không hiểu nữa không? Nếu như không có thì ta đi đây!

Trương Huyền khó hiểu nhìn bọn họ.

Hai người bọn họ bị điên sao!

Đã hỏi thì phải hỏi mấy vấn đề khó khăn hơn chứ! Sao toàn hỏi mấy câu đơn giản mà đã có sẵn lời giải trong sách. Mấy câu hỏi của bọn họ không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời được, đúng là quá nhàm chán!

Nào là nhân viên quản lý thư viện, nào là lão sư giỏi nổi tiếng... Hừ, ngay đến cả một người xuyên không như mình cũng không bằng, kiến thức quá kém rồi.

- Đừng gấp, ta còn một vấn đề nữa muốn hỏi ngươi. Câu “Khí chuyển động xung quanh, tâm xoay quanh vạn vật” ý muốn nói về điều gì?

Đè nén nghi ngờ trong lòng, Mặc lão tiếp tục nói.

Những lời này là câu hỏi một vị trưởng lão đã hỏi ông vài ngày trước nhưng khi đó ông không trả lời được. Sau đó ông đã đến Tàng Thư các để tìm đáp án nhưng mãi vẫn không thể tìm ra, đành phải buồn bã ra về. Bây giờ thấy thiếu niên kia có thể dễ dàng giải thích mấy vấn đề khó như vậy, ông không nhịn được liền hỏi.

- Chuyện này mà ông cũng không biết sao?” Trương Huyền nhìn Mặc lão như nhìn một người ngốc: “Đây là kiến thức cơ bản nhất trong việc tu luyện đó. Ý câu này là trong quá trình tập luyện, khi khí huyết di chuyển một vòng trong cơ thể thì võ giả sẽ cảm thấy như đang được đi khắp nơi trên thế giới và cảm thụ được mọi vật trên đời. Câu nói này trong quyển “Khí huyết luận” của Bạch Minh tiền bối có nhắc đến. Quyển sách này đặt ở giá sách thứ 27, câu nói đó được ghi ở trang 69.

Câu “Khí chuyển động xung quanh, tâm xoay quanh vạn vật” được ghi trong sách luyện võ của võ giả tầng thứ nhất. Đây là một trong những câu không có khuyết điểm, thế nên hắn nhớ rất rõ, với lại câu này cũng đã được một tiền bối chuyên môn trong học viện Hồng Thiên giải thích nên lúc đó hắn cũng xem kỹ hơn một chút. Câu này không có gì khó cả, vậy mà tại sao một vị trưởng lão quản lý thư viện lâu năm như ông lại không biết, đã vậy còn hỏi hắn?

Mặc lão không trả lời ngay mà hành động giống Thẩm Bích Như hồi nãy, vội vã xoay người chạy vào Tàng Thư các. Một lát sau khi đi ra trên tay ông đã cầm quyển sách “Khí huyết luận.” Lật đến trang 69, vừa nhìn thoáng qua, Mặc lão đã run rẩy nói không nên lời.

Phần chữ ghi chép trong sách giống y chang với lời Trương Huyền vừa nói.

Trước đây mấy ngày, vị trưởng lão kia đã xem rất nhiều sách nhưng vẫn không tìm ra được lời giải thích. Nằm mơ bọn họ cũng không thể ngờ tới, nó lại được ghi trong một quyển sách ít người xem thế này.

Một quyển sách ít người xem như vậy mà hắn cũng đọc, đã vậy còn nhớ rõ số trang của nó là bao nhiêu nữa!

Mặc lão cảm thấy choáng váng, hắn sắp điên mất.

Nếu không phải vì giữ hình tượng, hắn đã sớm vò đầu bứt tai, tự hỏi bản thân rồi.

Vừa mới mắng đối phương đến đây để phá rối, kết quả người ta không chỉ đọc sách mà còn có thể nhớ kỹ nội dung từng quyển. Mặc lão xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nếu mà lúc này có một cái hố thì hắn nhất định sẽ chui xuống đó trốn cho đỡ ngượng rồi.

Hắn thật sự là lão sư đứng chót trường sao?

Một người có kiến thức phong phú như hắn mà còn bị gọi là giáo viên đứng chót, vậy chắc ngay cả điểm không hắn cũng không thể lấy được quá.

- Vậy nhé, sau này cố gắng đọc nhiều sách thêm, những vấn đề này đều có trong sách hết rồi!

Thấy hai người kia đều đang đứng ngơ ngác nhìn mình, Trương Huyền nói một câu đầy hàm ý, sau đó lắc đầu:

- Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây!

Nói xong Trương Huyền liền bước ra ngoài.

Hắn đã đói đến mức không chịu nổi nữa rồi, nếu bây giờ còn chưa được ăn chắc sẽ phải ngất vì đói mất.

- Lão sư Trương Huyền, chờ ta với...

Lúc này Thẩm Bích Như mới lấy lại được bình tĩnh sau một hồi kinh ngạc, nàng vội vã đuổi theo Trương Huyền.

- Nàng lại muốn làm gì nữa đây?


DMCA.com Protection Status