Doanh Đại Sư, ngài biết… Cái gì là thần linh không ?
Hồi lâu sau, đang lúc Doanh Thừa Phong cảm giác được đến đối phương đã động tâm, đột nhiên Thời Không Chi Vương lại hỏi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
_Ta đương nhiên biết, thần linh chính là người phàm tu luyện đến trình độ siêu phàm không thể lý giải được.
_Ha hả, ngươi nói đúng rồi.
Thời Không Chi Vương ngẩng đầu lên, nói:
_Chẳng qua, ngươi quá coi thường khó khăn để thành thần rồi.
Gã lắc đầu, khẽ thở dài:
_Muốn trở thành Bán Thần, kỳ thật cũng không phải việc khó gì. Nhưng, muốn ở cảnh giới Bán Thần tiến thêm một bước, đạt đến thành công Thần Tọa, chính là chuyện cực kỳ khó khăn.
Khóe miệng Doanh Thừa Ohong hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ trong lòng, thật không hổ là thượng cổ hung cầm trời sinh.
Thế nhưng lại nói trở thành Bán Thần không phải là việc gì khó, nếu những lời này bị Giáo Tông Bệ Hạ phải hao hết tâm tư mới có thể thăng tiến Bán Thần nghe được, thật không biết sẽ có cảm giác gì.
Thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
_Thời Không Chi Vương, ta biết thăng tiến thần linh là khó khắn, tuy nhiên, nếu có một số lượng ngoại vật thật lớn bù lại, như vậy vẫn có một chút khả năng thành thần.
_Ha hả, ngươi là nói Tín Ngưỡng Lực, hay là Thần Hạch Phú Dư của thần linh.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, chần chờ một chút, nói:
_Các hạ, ta biết rằng Tín Ngưỡng Lực có thể giảm bớt đi độ khó khăn trong việc cảm ngộ thiên địa, nhưng Thần Hạch Phú Dư là vật gì?
Thời Không Chi Vương liếc mắt, nói:
_Ngươi ngay cả Thần Hạch Phú Dư cũng không biết, liền dám vọng ngôn có thể thành thần, hừ hừ.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, cười khan nói:
_Chính là vì không biết, cho nên mới thỉnh giáo.
Thời Không Chi Vương có chút đắc ý nói:
_Có hai phương pháp thành thần, một loại là tự cảm ngộ thiên địa, dựa vào nghị lực lớn, cơ duyên lớn và năng lực lớn mà thành thần. Loại thần linh này chính là trong một vạn chỉ có một, nhưng mỗi một vị đều là tồn tại vĩ đại nhất trong thiên địa. Thần linh như vậy, cuối cùng đều là thần linh cao nhất.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
_Ta hiểu, sử dụng Tín Ngưỡng Lực, có thể làm giảm bớt đi độ khó thành thần.
Thời Không Chi Vương liếc mắt nhìn hắn, nói:
_Nếu chỉ mượn dùng Tín Ngưỡng Lực là có thể thành thần, vậy thì trở thành thần linh cũng quá tài giỏi rồi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, kinh ngạc hỏi:
_Còn có biện pháp đơn giản hơn sao?
_Một biện pháp đơn giản nhất chính là.
Thời Không Chi Vương tao nhã nâng lên móng vuốt, khoa tay múa chân trong hư không một chút, nói:
_Chỉ cần thần linh bản thưởng Thần Hạch, để Bán Thần đem Thần Hạch dung nhập trung tâm nguyên thủy trong cơ thể. Ha hả, như vậy thì còn có thể nhất định thành thần.
Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, nói:
_Như vậy cũng có thể sao?
_Đương nhiên là có thể, hừ, nói thật cho ngươi biết, thần linh trên thế giới này nhiều như vậy, tám chín phần mười đều là dung hợp Thần Hạch mà thành thần đó. Về phần những thần linh còn lại đều là dựa vào Tín Ngưỡng Lực phụ trợ. Còn chân chính dựa vào lực lượng bản thân mà thành thần, tuyệt đối là trong vạn có một.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong đầu cũng là ngàn suy bách chuyển. Hắn tin tưởng, Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni khẳng định biết biện pháp này, hơn nữa, hơn trăm tòa Thánh Điện được người kiến tạo trong Quang Minh Thánh Giáo, sử dụng cách dung hợp Thần Hạch nhất định là chiếm tuyệt đại đa số danh ngạch để thành thần.
Nhưng, hai vị cũng là tránh việc này.
Hơi hơi lắc đầu, Doanh Thừa Phong nói:
_Thì ra là thế.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ tâm tư hai vị này.
Đối với bọn họ mà nói, hiện giờ lôi kéo Doanh Thừa Phong là lựa chọn duy nhất. Nhưng, nếu để cho Doanh Thừa Phong biết được thần linh còn có thể ban thưởng Thần Hạch mà nói, vậy thì trong lòng Doanh Thừa Phong sẽ hối hận, trong lúc hợp tác với bọn họ sẽ lưu lại đường sống.
Dù sao, thiên phú của Doanh Thừa Phong trên con đường rèn thuật thật sự không thể tin nổi.
Lúc Vương Cấp, đã có thể rèn ra bán thần khí, như vậy sau khi hắn thăng tiến thần linh, xác suất rèn thành thần khí khẳng định là vượt xa với cùng giai.
Chỉ cần không đầu quân Quang Minh Thần, tuyệt đối sẽ không đem nhân vật như vậy giết chết.
Cho nên, Doanh Thừa Phong đầu nhập vào Quang Minh Thần, mới là lựa chọn vô kinh vô hiểm nhất.
Nhưng, hai vị này cũng khinh thường hùng tâm của Doanh Thừa Phong.
Sau khi biết bí quyết thành thần, Doanh Thừa Phong đã hạ quyết tâm, hắn muốn bằng tự năng lực bản thân cảm ngộ thành thần. Bởi vì chỉ có thần linh như vậy, mới có thể có đủ năng lực để bảo vệ chính mình.
So sánh thì, bất kể mượn Tín Ngưỡng Lực, hay là trực tiếp dung hợp Thần Hạch, đều kém thua rất nhiều.
Ngay cả là may mắn thành thần, địa vị ở trong các Thần cũng sẽ không cao.
Thời Không Chi Vương cẩn thận vuốt ve lông vũ trắng tuyết trên người, nói:
_Ngươi nói tìm một con đường thần thần, không phải là phát hiện Thần Hạch gì đó… Không, ngươi ngay cả Luyện Thần Hạch cũng không biết, cho dù phát hiện, cũng là vô dụng.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, đem tạp niệm trong lòng dứt bỏ, nói:
_Các hạ, đều không phải vãn bối phát hiện Thần Hạch gì, mà là…
Hắn kéo dài thanh âm, thần bí mà nói:
_Chúng ta phát hiện một chiến trưởng thần linh viễn cổ.
_Ah.
Đôi mắt Thời Không Chi Vương lập tức phát sáng lên, người này đi theo lão chủ nhân, coi như là kinh nghiệm phong phú, đương nhiên hiểu được hàm ý chiến trường thần linh.
Đôi mắt quay tròn mấy vòng, Thời Không Chi Vương trầm giọng hỏi:
_Các ngươi là ai?
_Là hai vị tiền bối trong Thần Giáo.
Doanh Thừa Phong hàm hồ nói:
_Ngài yên tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói dối.
_Hừ, cho dù là nói dối thì thế nào.
Thời Không Chi Vương khinh thường nói:
_Trên thế giới này, còn không có chỗ có thể vây khốn được ta.
Những lời này của gã tuy răng thật lớn, nhưng cũng là nói thật.
Bởi vì thiên phú nắm được thời gian và không gian trong tay, cho nên khi gã tiến vào luyện ngục Long tộc và Quang Minh Thánh Giáo, đều có vẻ cực kỳ bí ẩn, căn bản là không có kinh động đến Khí Linh Đại Tâm Hạch và đám người Giáo Tông Bệ Hạ.
Ngoại trừ Doanh Thừa Phong gần trong gang tấc, không thể nghi ngờ là chẳng có người thứ hai phát hiện được tung tích của gã.
Có năng lực hùng mạnh bực này khống chế không gian, gã tự nhiên không sợ bất cứ âm mưu quỷ kế gì rồi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
_Các hạ, theo vãn bối biết, bên trong chỗ chiến trường thần linh kia, nhưng là có hơn ngàn hài cốt thần linh.
_Cái gì, hơn một ngàn?
Cuối cùng thì trong đôi mắt Thời Không Chi Vương toát ra một tia chấn kinh, nếu như ngay lúc đầu gã có chút khinh thường, lúc này đã bị đề tài này hoàn toàn hấp dẫn.
Hơn một ngàn hài cốt thần linh, chẳng sợ không có một khối đầy đủ thân thể, nhưng đây là số lượng lớn không thể tưởng được.
Hơn nữa, trọng yếu chính là, gã thậm chí còn có thể tại trên những khí tức còn trên những hài cốt này, tìm kiếm con đường thuộc về gã.
Vừa nghĩ đến đây, Thời Không Chi Vương không bình tĩnh được.
Gã vỗ cánh vài cái, nói:
_Ngươi nói chiến trường thần linh kia ở nơi nào?
_Ở trong một bí cảnh đổ nát.
Mày mặt Doanh Thừa Phong hơi nhăn lại, nói:
_Ta cũng chưa từng đi qua.
_Như vậy trong chiến trường ẩn giấu của cải thật lớn.
Thời Không Chi Vương cau mày, nói:
_Hài cốt tổn hại này hắn là thuộc về thần linh bại trận, như vậy thần linh chiến thắng đâu, bọn họ không có khả năng buông tha của cải lớn như vậy.
Đôi với Thần Linh mà nói, không thể nghi ngờ hài cốt thần linh tương đương với cấp bậc bảo vật thần khí, cho dù là cường đại thần linh, cũng sẽ không tùy ý vứt bỏ hài cốt thần linh chết trận.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
_Các hạ xin yên tâm, có lẽ vì năng lượng không gian đột nhiên bùng nổ, cho nên đã bị chuyển đến trong hư không vô tận.
Hắn quay đầu, ngẫm nghĩ một chút, nói:
_Dù sao ở chỗ đó, không có bất kỳ khí tức thần linh còn sống nào.
Đôi mắt Thời Không Chi Vương lòe lòe rực rỡ, gã trầm ngâm một lúc, nói:
_Ta hiểu được, ha hả, cậy nhất định là hai, hoặc hơn vài Thần hệ tham gia chiến đấu, tham dự trong cuộc chiến đó, chí ít có bốn vị dựa vào thiên phú và cố gắng của mình để thành vị Thần tối cao. Lực lượng của họ va chạm, ngay cả không gian hư vô cũng không thể chịu đựng, cho nên mới dẫn đến tai nạn hủy diệt không gian.
Thanh âm của gã càng ngày càng kích động, nói:
_Không thể tưởng được, các ngươi lại gặp được chuyện tốt đến vậy.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, kiến thức của Thời Không Chi Vương quả thật không tồi, so với suy đoán của Giáo Tông Bệ Hạ còn tỉ mỉ hơn.
Bỗng nhiên, Thời Không Chi Vương bước một bước, gã quay đầu, nghi ngờ nói:
_Không đúng, nếu có người phát hiện bí mật này, giữ miệng giữ mồm còn không kịp, như thế nào lại cho ngươi và ta biết.
Trên mặt Doanh Thừa Phong nở nụ cười vô hại, nói:
_Bởi vì hai vị kia muốn ta giúp một việc.
_Hừ, ta biết ngay là không có chuyện tốt.
Thời Không Chi Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
_Chuyện gì?
_Hai vị kia mời ta lấy hài cốt thần linh làm tài liệu, rèn một kiện đại hình bán thần khí đến trấn áp thần lực khổng lồ trong hài cốt thần linh ở chiến trường.
Thời Không Chi Vương ngẩn ra, gã đang định trào phúng thì đột nhiên nghĩ đến hành động vĩ đại rèn liên tiếp vài kiện bán thần khí của Doanh Thừa Phong, vì thế cười nhạo trong miệng không thể nói ra được.
Thở hổn hển nửa ngày, gã nói:
_Hai vị này sao lại vội vàng xao động như thế làm gì, hừ, bọn họ tuy rằng có được khối bảo địa nayfm nhưng không có kiên nhẫn bình tĩnh thừa nhận, thành tựu ngày sau cũng không lớn.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng. Ngươi có biết cái gì, nếu không phải vì Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni chỉ còn có hai mươi năm, bọn họ như thế nào lại đem khối bảo địa này tiết lộ ra ngoài.
Vỗ cánh một cái, Thời Không Chi Vương nói:
_Thôi đi, mặc kệ bọn họ có tính toán gì. Nếu đã cho ta biết, ta nhất định muốn đi xem thử một chút.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
_Các hạ, như vậy việc giúp ta rèn bán thần khí…
_Ngươi yên tâm.
Thời Không Chi Vương ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:
_Ta nếu chiếm được ưu đãi, cũng sẽ để thù lao đầy đủ cho các ngươi. Hừ, muốn trông cậy vào lực lượng thời gian và không gian của ta mà thôi, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt rồi.
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
_Đa tạ các hạ.
Vung cánh một chút, Thời Không Chi Vương chậm rãi nói:
_Tuy nhiên, ngươi cũng phải nhớ kỹ, ngày sau vì chủ nhân nhà ta giải vây, nhất định phải toàn lực ứng phó. Bởi vì… Ta không thích thất bại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, hắn đưa lên ngón tay, nghiêm nghị nói:
_Các hạ yên tâm, vãi bối nhất định không để ngài thất vọng.