Tiểu Mạch bĩu môi: “Những việc này người nên hỏi nó mới phải, nhưng đứa trẻ này vẫn chưa mở miệng nói chuyện được.”
“Tiểu Mạch.” Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi: “Ngươi có biết làm thế nào để nuôi Tiểu Thụ không?”
“Nó không giống những đứa trẻ bình thường, không thể dùng thức ăn của loài người để nuôi dưỡng, nó cũng chẳng có cách nào hấp thu dinh dưỡng của thức ăn, chỉ có thể dùng dược liệu đút cho nó, nhưng đứa trẻ này kén ăn lắm, chưa hẳn nhìn ra được độ chênh lệch của dược liệu.”
Vân Lạc Phong đau đầu đỡ trán, xem ra nàng phải nghĩ cách chuẩn bị nhiều dược liệu hơn nữa...
Chỉ dựa vào bấy nhiêu đó hoàn toàn không đủ!
“Tiểu Mạch, trước hết ta giao nó cho ngươi nuôi nấng.”
Tiểu Mạch ngây ngốc, chủ nhân lại ném đứa trẻ này cho hắn sao?
Lúc Tiểu Mạch muốn từ chối, Vân Lạc Phong đã rời đi…
“Ka ka ka.”
Đứa trẻ béo ị cười rất vui, vươn hai tay túm lấy Tiểu Mạch, thong thả bò lên người hắn, hơn nữa còn dùng tay nhỏ vuốt ve cúc – hoa rồi chây lên mặt hắn...
Sắc mặt Tiểu Mạch lập tức trở nên đen thui, hắn rất muốn túm lấy đứa trẻ này rồi ném nó ra khỏi người mình.
“Hỏa Hỏa, hay là ngươi chăm sóc nó đi?” Tiểu Mạch đáng thương nhìn về phía Hỏa Hỏa, ánh mắt khẩn cầu.
Hỏa Hỏa sợ tới mức lui về phía sau vài bước: “Gia hỏa này là một tiểu ác ma, ta không muốn chăm sóc nó, đây là nhiệm vụ chủ nhân giao cho ngươi, tự ngươi đi mà giải quyết.”
Vừa dứt lời, Hỏa Hỏa lập tức chạy đi, sợ Tiểu Mạch hung hăng giao tiểu ác ma cho mình.
Vì thế, dưới bầu trời xanh thẳm chỉ còn lại Tiểu Mạch và đứa trẻ béo ị mắt to trừng mắt nhỏ...
……
Huyền Âm cốc.
Sân bên trong, vô số thi thể ngã vào vũng máu.
Lão già kiêu ngạo vừa rồi đã không còn hơi thở, tứ chi đều bị dây leo chặt đứt, máu tươi đầm đìa, bộ dạng hết sức thê thảm…
Vân Tiêu thấy Vân Lạc Phong mở mắt, hắn chậm rãi đi về phía nàng.
Lúc này đây, trên mặt than của hắn hiện lên một đường cong, trong mắt là tình sâu vô hạn.
“Đã giải quyết kẻ địch.”
Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, chậm rãi đứng dậy: “Vừa rồi sao chàng chạy ra được?”
Vân Tiêu giật mình, nói: “Ta sợ nàng xảy ra chuyện.”
Tiềm lực của con người vô hạn.
Nhờ thế Vân Tiêu mới có thể đào thoát khỏi không gian giam cầm lão già kia.
Vân Lạc Phong mấp máy môi mỏng, nàng vừa định nói cái gì đó, đúng lúc này, Vân Tiêu đột nhiên vươn tay ra, kéo nàng vào trong lòng mình.
“Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, tiếng cười bỗng truyền từ hư không tới, khiến bầu không khí xung quanh dao động một hồi.
“Tiểu tử, cảm nhận của ngươi về thực lực không tồi, lão phu thực sự rất thích ngươi.”
Trong hư không, một lão già mặc trường bào bằng vải đay dần dần hiện thân, lão khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, khuôn mặt đầy thiện ý, nhìn đôi nam nữ dưới đất.
Vân Lạc Phong nắm chặt tay Vân Tiêu, hơi thở của lão này rất giống lão già ở Huyền Âm cốc.
Nói cách khác… Lão cũng là cường giả trên cả Thiên Linh Giả sao?
Từ khi nào mà đại lục Vô Hồi lại xuất hiện nhiều cường giả ở cấp bậc Thánh Linh Giả trở lên như vậy!
“Tiểu cô nương, ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy, ta không giống như lão nhân Huyền Âm cốc, ta không phải vì gây khó dễ nên mới tới.” Lão già nở nụ cười hiền lành: “Ta là một người tốt.”
Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “Người tốt? Chẳng lẽ trên mặt ngươi viết hai chữ đó sao?”
Lão già im lặng rồi cười ha ha: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật thú vị, nhưng người như ngươi phải tự rèn luyện mới trưởng thành được, nếu thế lực nhà ta mua chuộc ngươi cũng chỉ hủy hoại ngươi mà thôi, lão đây nhìn người luôn luôn tàn nhẫn.”