Huyền Âm Cốc.
Sương trắng quanh quẩn, tiên khí mờ ảo.
Một đám thị nữ mặc bạch y nhẹ nhàng đi vào bên trong đình hóng gió, dịu dàng đặt mâm đựng trái cây trong tay lên trên bàn đá……
Bên trong đình hóng gió, nam tử bạch y quay đầu nhìn nữ tử tuyệt sắc ngồi ở bên cạnh mình, khẽ cong khóe môi, nói: “Vũ nhi, tổ tiên Huyền Âm Cốc chúng ta đã từng tiên đoán, hôm nay trên núi Huyền Âm sẽ xuất hiện một nam tử, sau này nam tử ấy sẽ trở thành nhân vật quản lý cả đại lục, bảo chúng ta phải lấy lòng hắn! Cho nên, vì Huyền Âm Cốc, phụ thân chuẩn bị để con hy sinh một chút.”
Nữ tử tuyệt sắc ngẩn ra, trong mắt đẹp chứa ánh sáng ảm đạm: “Phụ thân, hiện giờ vị công tử kia hôn mê bất tỉnh, nữ nhi nên làm như thế nào?”
Nam nhân cười cười: “Tiền bối đã có tiên đoán, sớm hay muộn thì vị nam tử đó cũng sẽ tỉnh lại, nếu hắn vẫn hôn mê bất tỉnh thì làm sao nắm giữ thiên hạ? Huống chi, ta tính toán cho các con thành thân trước, nếu gạo nấu thành cơm, sau này nam nhân kia thức tỉnh thì cũng không thể cự tuyệt con được……”
Vì toàn bộ Huyền Âm Cốc, hy sinh một nữ nhi thì như thế nào?
Với hắn mà nói, không có gì quan trọng bằng ích lợi của mình.
“Vâng, nữ nhi hiểu rõ.”
Hồn Vũ nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, vẻ mặt kiên định.
Nếu có thể trọng chấn Huyền Âm Cốc, bắt nàng gả cho một người xa lạ thì đã sao? Huống hồ, tên nam tử này chẳng những diện mạo tuấn mỹ, lại còn có được tiềm lực cực đại, cũng sẽ không vùi dập nàng.
“Nhưng mà, phụ thân,” Ánh mắt Hồn Vũ chuyển động, hỏi, “Vị công tử này hôn mê bất tỉnh, nữ nhi cũng không biết đã kết hôn hay chưa, nếu hắn có thê tử chính phòng, chẳng lẽ muốn nữ nhi đi làm tiểu thiếp sao?”
Nam nhân nhìn Hồn Vũ, cười nhạt: “Vũ nhi, ta không rõ nam tử này có vị hôn thê hay không, nhưng mà, ta có thể nhìn ra, hắn vẫn là một người còn non, nếu con trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, sao hắn lại bạc đãi con được?”
Nghe được lời này, Hồn Vũ thả lỏng trong lòng, nàng hơi mỉm cười, đứng lên khỏi đình hóng gió: “Phụ thân, nữ nhi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, nàng xoay người, chậm rãi đi về phía hậu viện……
Nam nhân nhìn hướng nàng tiến đến, khóe môi gợi lên một nụ cười.
Hồn Vũ cũng không trở về phòng nghỉ ngơi, ngược lại là thẳng đi vào một căn phòng xa hoa.
Trên giường lớn trong phòng, một nam tử đang an tĩnh nằm trên đó.
Chỉ thấy ấn đường của nam tử co chặt, dường như đang phải chịu thống khổ, nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể che dấu khí thế đứng đầu thiên hạ toát ra trên người.
Nam nhân này, cho dù phải chịu đựng đau đớn, cũng không mất đi dáng vẻ vương giả! Cường đại làm tim nàng đập mạnh thình thịch.
Hồn Vũ bước chậm lại, nhẹ nhàng đi về phía nam nhân.
“Thật không biết chàng gặp chuyện gì, lại trở thành như thế này, ngay cả y sư của Huyền Âm Cốc chúng ta cũng không thể tra ra bệnh tình của chàng,” nàng cười, vẻ tươi cười thật dịu dàng, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nam nhân, “Nhưng mà chàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến chàng tỉnh lại, người như chàng, không nên hôn mê bất tỉnh cả đời.”
Tay nàng sắp sửa dừng trên gương mặt tuấn mỹ của nam nhân……
Cũng đúng lúc này, ầm ầm một tiếng, trên người nam nhân truyền ra một luồng linh khí cường đại, nháy mắt đã đánh cơ thể Hồn Vũ bay ra ngoài.
Phụt!
Hồn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng nam nhân đã thức tỉnh, lại phát hiện hắn vẫn nằm trên giường như cũ, không có bất luận động tĩnh gì.
“Vì cái gì, tại sao lại như vậy?”