Đột nhiên, Vân Lạc Phong mở bừng hai mắt. Ngay thời điểm mà đám Khô Lâu đã vọt tới trước mặt nàng, thì một cổ lực lượng cường đại từ người nàng bỗng bùng phát, tiếp theo, chỉ thấy trong hốc mắt của mỗi bộ xương khô đều xuất hiện thêm một đốm lửa màu xanh lục khác...
Nháy mắt, toàn bộ quân đoàn Khô Lâu đều dừng động tác lại, trong hốc mắt của chúng, hai đóm lửa đang không ngừng đấu đá, đóm lửa nào cũng muốn chiếm quyền làm chủ.
Vân Lạc Phong không hề lơ là cảnh giác, thứ nàng phát ra ngoài vừa rồi chính là linh hồn lực của mình, chỉ có sử dụng linh hồn lực, mới đánh bại được quân đoàn Khô Lâu.
Tất nhiên, nếu không nhờ trước đó Vân Lạc Phong đã cắn nuốt linh hồn thủy long, giúp linh hồn nàng trở nên mạnh hơn, thì nàng tuyệt đối không dám dùng phương pháp mạo hiểm này để khống chế quân đoàn Khô Lâu.
Cuối cùng, đốm lửa linh hồn của Vân Lạc Phong giành được quyền chủ đạo, cắn nuốt đốm lửa linh hồn của đối phương.
Cả người Vân Lạc Phong chợt mềm nhũn, ngã xuống, nhưng chưa chạm đất thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vân Tiêu ôm chặt nữ tử trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Vân Tiêu, ta không sao!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng biết Vân Tiêu muốn nói gì, nên trước khi hắn kịp mở miệng thì nàng đã giành nói trước: "Linh hồn của ta có thể từ từ hồi phục, chàng không cần lo lắng! Huống chi, ta không muốn tất cả mọi chuyện đều dựa vào chàng, mà ta muốn được kề vai chiến đấu cùng chàng!"
Nói thật, ngay từ đầu, nàng hoàn toàn có thể để Vân Tiêu chế phục quân đoàn Khô Lâu.
Nhưng với thực lực của Vân Tiêu, hắn chỉ có thể đánh nát đám Khô Lâu kia.
Như vậy, còn không bằng để nàng thu phục chúng về cho mình dùng, cũng tăng lên thực lực của bản thân.
Cùng lúc đó, ở một nơi rất sâu trong Táng Thần Sơn, có một nữ nhân đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, đột ngột nàng ta mở bừng hai mắt, rồi phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai mắt đầy phẫn hận.
"Là ai? Là ai dám nuốt Linh Hồn Hỏa của ta? Còn dám bá chiếm quân đoàn Khô Lâu của ta? Nếu để ta biết kẻ nào làm chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"
Mấy chữ cuối cùng, dường như nàng ta phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Linh Hồn Hỏa bị nuốt mất, nàng ta cần tịnh dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục, như thế, sao nàng ta có thể tha cho kẻ đã nuốt linh hồn của mình được?
___ ___
Vân Lạc Phong không hề biết chuyện xảy ra ở sâu trong Táng Thần Sơn, sau khi hàng phục quân đoàn Khô Lâu xong, nàng liền cùng Vân Tiêu rời khỏi Táng Thần Sơn.
Thế nhưng.....
Nàng lại cảm nhận được, Mặc Thiên Thành bị giam trong trận pháp của Vu Yêu Tộc đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch, dường như đang muốn rời khỏi trận pháp.
Cảm giác này khiến tim Vân Lạc Phong run lên.
Mặc Thiên Thành yêu Tuyệt Thiên sâu đậm. Trước kia, vì muốn cứu Cơ Cửu Thiên nên nàng đã mạo nhận là chuyển thế của Tuyệt Thiên. Một khi Mặc Thiên Thành rời khỏi trận pháp, biết được sự tồn tại của Vân Tiêu, thì hắn chắc chắn sẽ nổi điên lên.
Nhưng mà, Mặc Thiên Thành là tâm của trận pháp, theo lý mà nói, hắn không thể rời khỏi trận pháp được, vậy tại sao bây giờ hắn lại như thế?
Nội tâm Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, nàng cần mau chóng tăng thực lực lên thật nhanh, để ứng phó với rắc rối sắp tới!
Hơn nữa.....
Nàng tuyệt đối không thể để Mặc Thiên Thành tổn thương đến Vân Tiêu dù chỉ là mảy may!
(*mảy may đồng nghĩa với một chút!)
"Chủ nhân...." Tiểu Mạch cũng cảm nhận được chuyện này, nên giọng nói có hơi run run.
"Chuyện này đã như lửa xém lông mày, chúng ta chỉ có thể cố gắng tăng thực lực lên thật nhanh trong khoảng thời gian này, để có thể ứng phó với Mặc Thiên Thành!" Vân Lạc Phong hơi siết chặt nắm đấm, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc kiên định.
Mày kiếm Vân Tiêu khẽ nhíu, mắt đen nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Vân Lạc Phong ngẩn ra, rồi hồi thần lại ngay, nàng cũng nhìn chăm chú nam nhân trước mặt, giọng nói phá lệ kiên định dị thường.
"Vân Tiêu, ta tuyệt đối sẽ không để cho chàng rời xa ta...."