Editor: Quỷ Quỷ
Vậy rốt cuộc An Mộc đã đi đâu?
Đầu óc Đường Cảnh rối như tơ vò, cuối cùng đành đến sở cảnh sát, “Tôi muốn báo án, em gái tôi mất tích!”
Cảnh sát sắp xếp hồ sơ, “Anh Đường, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho anh.”
Đường Cảnh gật gật đầu, vừa xoay người thì nhìn thấy Phong Anh Hùng và Phong Tư Nguyệt bước vào sở cảnh sát.
Đường Cảnh tò mò hỏi, “Bọn họ đến đây làm gì?”
Cảnh sát nhìn thoáng qua, “Thăm hỏi phạm nhân.”
Đường Cảnh nhíu mày, nhà họ Phong có ai ngồi tù?
An Mộc đột nhiên biến mất, chắc chắc có liên quan đến nhà họ Phong, nếu nói như vậy.
Đồng tử Đường Cảnh co lại, quay lại túm lấy viên cảnh sát, “Tôi hỏi anh, phạm nhân các người đang giam, có phải người tôi muốn tìm không!”
Viên cảnh sát mở máy tính, king ngạc hô một tiếng,”Ầy, thật là trùng hợp, mới bị bắt chiều hôm qua…”
Đường Cảnh nắm chặt tay, biết chuyện này nghiêm trọng, anh đi thẳng đến cửa nhà cục trưởng cảnh sát để yêu cầu đưa cô về.
Nhà họ Đường cũng là một thế gia có tiếng ở C thị, cục trưởng sẽ không thể không nể mặt anh.
Cục trưởng tan tầm về, quả nhiên đã mời anh vào nhà.
Đường Cảnh vào thẳng vấn đề, “Cục trưởng, An Mộc là em gái tôi, rốt cuộc con bé đã phạm tội gì?”
Cục trưởng cũng không vòng vo, “Cô ấy đắc tội với nhà họ Phong. Chắc anh biết vị đại nhân vật của nhà họ Phong chứ? Lần trước ngay cả Hoàng Quân cũng thất thế trong tay anh ta, lần này tôi nào dám không nghe theo nhà họ Phong!”
Đường Cảnh siết chặt tay, “Nhưng em gái tôi bị oan!”
Cục trưởng thở dài, “Tôi biết, thực ra chuyện này rất đơn giản, chỉ cần em gái anh ký vào hợp đồn chuyển nhượng cổ phần, cô ấy sẽ được phóng thích.”
Đường Cảnh đi ra khỏi nhà cục trưởng, cảm thấy phía trước mờ mịt.
Năng lực của anh căn bản không thể so sáng với bị đại nhân vật kia, giờ phút này, Đường Cảnh đột nhiên nghĩ tới lời nói của ông nội, nếu có lúc cô cần anh hỗ trợ, anh vốn đã không có năng lực đó rồi..
Đường Cảnh khốn khổ ôm đầu._____*_____
Sở cảnh sát.
An Mộc ngồi trong phòng, nhìn thấy hai người vừa đến, mi mắt cụp xuống.
Phong Anh Hùng ngồi đối diện cô, bộ dáng cáo gì mưu đồ tính toán, Phong Tư Nguyệt nông cạn hơn, vênh váo đắc ý viết hết lên mặt.
Phong Tư Nguyệt trực tiếp để văn kiện xuống trước mặt cô, “An Mộc, việc đã đến nước này, với sự thông minh của cô, nên biết tiếp theo phải làm gì chứ?”
An Mộc không nói một lời.
Phong Tư Nguyêt lại nói, “Chỉ cần ký vào văn kiện này, chúng tôi sẽ trả tự do cho cô!”
An Mộc nhìn thẳng vào Phong Anh Hùng, “Ông đã sớm biết tôi là Đường Hạ?”
Phong Anh Hùng lên tiếng, “Không sai.”
Quả nhiên!
Chính mình còn đắc chí tưởng rằng mưu kế được thành công, nhưng ai ngờ lão hồ ly đúng là lão hồ ly, không chỉ nhìn ra mưu kế mà còn tương kế tựu kế!
Mình vẫn còn quá non nớt!
An Mộc nhắm mắt lại, dù sao cũng chỉ là một cô nhóc miệng còn hơi sữa, làm sao có thể qua mặt được con hồ ly này?
Cô hít sâu một hơi, cúi đầu, cầm lấy văn kiện trên bàn.
Toàn bộ nội dung là chuyển nhượng cổ phần.
Thậm chí dòng cuối cùng lại là để An Mộc cô làm người tình cả đời của Phong Tử Khiêm!
Cô nắm chặt trang giấy, khinh người quá đáng!
Cô ngẩng đầu, đôi mắt phượng phóng ra tia sắc bén bức người.
Sau đó, cô xé văn kiện thành từng mảnh từng mảnh rồi ném vào mặt Phong Anh Hùng và Phong Tư Nguyệt.
Phong Tư Nguyệt đứng bật dậy, “Chết đến nơi còn không chịu cúi đầu, cô thực sự chán sống rồi!”