Editor: Tuna
Hộ sĩ nhìn cô bằng đôi mắt tỏa sáng, gật gật đầu:
“ Cô là Đường Hạ.”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần đối phương có biết cô, cái nhìn đầu tiên sẽ có thiện cảm, yêu cầu tiếp theo cũng không tính là quá phận.
An Mộc mở miệng:
“ Có thể cho tôi mượn di động của cô một chút hay không?”
Cô hộ sĩ sửng sốt.
An Mộc vội vàng giải thích:
“ Bọn người đó muốn bôi nhọ tôi! Tôi té xỉu là vì không muốn bị bọn họ dùng hình bức cung, tôi bây giờ phải tìm người giúp đỡ, cầu xin cô đấy.”
Cô hộ sĩ rõ ràng là tính cách đơn thuần, nghe thấy thế liền lập tức gật đầu:
“ Cho cô mượn nè.”
An Mộc nhận lấy di động nhưng sau đó lại ngẩn người.
Cô không có ba mẹ, cũng không có bạn bè thân thiết nên ngay cả một cái số điện thoại cũng khong nhớ nổi!
Giờ phút này, một loại tuyệt vọng vô hình xuất hiện
Cô tự nhiên cảm thấy mình thật đáng thương.
Nhưng mà, vì tự cứu lấy bản thân….
Cô gọi một dãy số mà mình đã ghi tạc từ lâu trong lòng, điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng nghe máy:
“ Alo, tôi là Hạ Tâm Băng”
Nghe thấy giọng nói đó, An Mộc trong nháy mắt cảm thấy thật xúc động, cô dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, cũng sẽ có những lúc yếu đuối, cô nghẹn ngào mở miệng:
“ Mẹ, cứu con với…”
Đầu dây bên kia có chút nghi hoặc:
“ An Mộc?”
“ Là con, mẹ ơi, cứu con, con đang ở…”
“ Hạ lão sư, đến lượt bà rồi…”
Bên kia đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Hạ Tâm Băng liền cắt lời An Mộc:
“ Lát nữa sẽ gọi lại cho con, lúc này đang có một cuộc họp.”
Nói xong, bà ta không đợi An Mộc trả lời, tựa như sợ người ta phát hiện quan hệ của bà và An Mộc, liền ngắt máy!“ Tút…Tút…Tút.”
Tròn điện thoại truyền đến âm thanh ngắt máy, An Mộc cảm thấy tất cả đều trống rỗng.
Cô cúp điện thoại.
Nghe thấy mình cầu cứu nhưng vẫn cố gắng giữ thanh danh, không chút do dự mà ngắt máy!
An Mộc lúc này chỉ cảm thấy tia hi vọng cuối cùng mà cô ảo tưởng cũng đã biến mất.
Cô thậm chí cũng không cảm thấy quá mức khổ sở, khẽ thở dài một cái.
Ầm ầm ầm!
Buồng vệ sinh bị đập liên tục.
An Mộc lập tức vội vàng, suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định mở weibo, thoát nick của nữ hộ sĩ, nhanh chóng đăngnhập của mình vào.
“ Các người đang làm cái gì? Đi vệ sinh mà cần nhiều thời gian như vậy sao? Mau ra đây, nhanh lên!”
Cảnh sát Lưu thô tục nói:
“ Còn không ra tôi sẽ xông vào đấy!”
An Mộc hoảng loạn, vội vàng mở khung chat, nhắn cho Điệp Đồng Đồng mọt tin: cứu tớ!
Nhắn xong, không chút nghĩ ngợi lại mở khung của Phong Kiêu, một chữ cứu còn chưa kịp gửi thì..
Rầm!
Cửu phòng vệ sinh bị cảnh sát Lưu đá văng!
Cô run tay trực tiếp gửi tín hiệu cầu cứu….
Xác đinh rằng An Mộc chỉ là sợ hãi bình thường, cảnh sát Lưu lại giải cô về cục cảnh sát.
-----*-----
Diệp Đồng Đồng không hiểu được tin nhắn của An Mộc, lập tức gọi cho cô nhưng gọi một lúc lâu vẫn không thấy cô bắt máy, đành phải gọi cho Đường Cảnh:
“ Cô ấy nhắn weibo cho tôi hai chữ: cứu tớ!, hông biết có làm sao không, anh có ở cùng một chỗ với cô ấy không?”
Đường Cảnh sửng sốt:
“ An Mộc đã đi kinh đô rồi.”
Lời này vừa xuống, hai người đều trầm mặc một chút.
Lúc lâu sau, Diệp Đồng Đồng giật mình hô lên:
“ Không ổn, An Mộc xảy ra chuyện rồi!”
Đường Cảnh gọi ngay cho An Mộc nhưng không thấy bắt máy, anh lại chạy ra ga kiểm tra vé, nhưng phát hiện là An Mộc căn bản không lên tàu!