Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 147: Chateau Latour



"Kiến thức rượu đỏ của cô là ai dạy cho cô?" Laurence cũng rất hứng thú hỏi Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn nhìn chai rượu đỏ giống như nhìn một người yêu, sâu kín nói: "Cha của tôi là một đầu bếp, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy đã phát hiện khứu giác của tôi đặc biệt nhạy bén, cho nên thích nấu món ăn thật ngon, mùi vị rất phong phú cho tôi thưởng thức, sau đó chỉ dạy và hướng dẫn cho tôi làm thế nào nếm ra mùi vị món ăn và từng loại gia vị. Đến khi tôi lớn một chút, có một ngày, tôi đến phòng của cha, đột nhiên nhìn thấy một ly rượu đỏ đặt sát ở cạnh cửa sổ, màu sắc giống như hồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếu vào phát ra mùi thơm nồng nặc của đất, mùi hoa, mùi trái cây, mùi thơm cỏ non, tôi cảm thấy những mùi thơm đó quanh quẩn ở bên cạnh tôi . . . . . Đó là mùi thơm tuyệt nhất mà cả đời này tôi ngửi được vào buổi sáng đó. . . . . . Từ đó cũng không có cách nào khắc chế."

Laurence nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó. . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ lại biến cố, liền cười khổ một tiếng mới nói tiếp: "Sau đó cha của tôi nói cho tôi biết, trong chiếc ly cao cổ trong suốt rực rỡ đó là nước ép nho chưng cất thành rượu đỏ, chúng trải qua gió sương mưa tuyết, kết hợp với văn hóa và trí khôn của loài người gần ngàn năm nay, chưng cất thành rượu đỏ, lúc ấy cha nói với tôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị, chồng chất, đối lập nhau, nhưng mùi vị vĩnh viễn không giống với mùi của một giây trước đó. Đây là chỗ quyến rũ và thần bí của nó. Bắt đầu từ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, giống như yêu thích bẩm sinh. Rất yêu rất yêu, giống như yêu một người tình."

Laurence nhìn Khả Hinh nói đến đây, giọng nói mềm mại xa xăm, giống như đang kể chuyện xưa với người khác, ông ta liền hỏi: "Lý do gì làm cho cô không yêu rượu đỏ nữa?"

Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại chai rượu đỏ ở trước mặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên má trái của mình che giấu ở trong mái tóc ngắn, trong khoảng thời gian này, tóc lại dài thêm một chút, hai mắt của cô đỏ bừng, lóe lên một cái, mỉm cười nói: "Rượu đỏ cách quá xa thế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, không dám đến gần nó. Tôi nếm đến, cũng chỉ là mùi vị của bản thân tôi mà không phải mùi vị rượu đỏ. Chỉ là có thể thường xuyên nhìn thấy nó cũng đã cảm thấy thỏa mãn."

Laurence mỉm cười, móc ra bút máy của mình, ký tên mình lên danh sách rượu, mới chậm rãi nói: "Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn để cho người ta thưởng thức. Giống như cô mới vừa nói, nếm thử nó, buông lỏng cảm xúc của mình, lâu ngày, cô có thể tạo ra linh hồn của nó, giống như tình yêu."

Đường Khả Hinh nghĩ tới tình yêu, liền cười nói: "Tình yêu và rượu đỏ, đối với tôi mà nói, đều rất xa vời không thể chạm đến."

Laurence đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giao cho cô danh sách rượu, nhìn cô gái này thật kỹ, nói: "Ở Pháp, các cô gái đều hiểu một lý lẽ, tìm kiếm tình yêu là quyền lợi trời sinh, nếu như một cô gái buông tha tình yêu, chính là buông tha cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, theo đuổi tình yêu cũng chính là theo đuổi bản thân mình. Đừng buông tha. Giống như rượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mới phân biệt được giá trị cao thấp như thế nào, mà rượu không biết. Người tầm thường không thưởng thức được sự nhiệt tình của rượu đỏ, phải ngang hàng với nó, mới có thể đạt được hương vị cuộc sống."

Đường Khả Hinh quay đầu, từ từ nhìn Laurence, không nhịn được vươn tay, nhận lấy danh sách rượu trong tay của ông ta.

Laurence mỉm cười vươn tay, vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Cố gắng lên."

Tối nay, bởi vì chai rượu đỏ Laffey, tâm trạng của Laurence cũng không phải rất tốt, chỉ là nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đối với rượu đỏ có tình yêu thương thật sâu, ngược lại có chút an ủi.


DMCA.com Protection Status