Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 146: Hoàng hậu tao nhã và Quốc vương bá đạo



Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãng mạn ở bên trong kho rượu, tất cả chuyên gia hầu rượu cùng nhân viên phục vụ đều kinh ngạc nhìn sang. . . . . .

Một phụ nữ nhân viên phục vụ tay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt đứng ở trước một mảng rượu đỏ thẫm và miểng thủy tinh, run rẩy hoảng sợ không thốt nên lời, chỉ lẩm bẩm lui về phía sau một bước, đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹn ngào.

"Laffey năm 1982!" Đường Khả Hinh kêu khẽ một tiếng, theo phản ứng xông tới, đứng ở trước một mảnh thủy tinh còn một chút rượu, vừa muốn vươn tay. . . . . .

"Đừng động!" Một người già nhanh chóng bắt được tay Khả Hinh, nghiêm túc đứng ở trước chai rượu đỏ Laffey bị vỡ tan, nhìn mảnh thủy tinh còn sót lại chút rượu, ánh mắt già nua của ông ta nhìn chăm chú giống như nhìn người yêu đã lâu.

Khả Hinh không nhịn được quay đầu nhìn về phía ông già tóc bạc trắng, lúc này đang trang nghiêm giống như pho tượng, chăm chú nhìn dịch rượu trên sàn, thật lâu thật lâu sau, cảm thấy trong ánh mắt của ông ta hiện lên bi thương.

Khả Hinh nhìn ngây người.

"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. Lúc nảy tôi không cố ý, tôi không cẩn thận đụng phải giá rượu, tôi quên mất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượu cồn, thật xin lỗi." Nữ nhân viên phục vụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đến nước mắt từng viên lăn xuống.

"Nói xin lỗi là được sao?" Johanna, chuyên gia hầu rượu hạng nhất Câu lạc bộ, là một phụ nữ đã hơn hơn ba mươi tuổi, tức giận chỉ chai rượu đỏ trên đất nói: "Cô biết chai rượu đỏ này là gì không? Đó là Laffey ! ! Laffey năm 1982 ! ! Năm tốt nhất ! Trên thế giới này không có mấy người có thể uống được! Lúc nảy chúng ta xuất kho, chuẩn bị đưa rượu đỏ cho Thủ tướng thưởng thức! ! Đặt ở trong giá thủy tinh cô cũng có thể làm ngã nó? Cô dị ứng rượu cồn tại sao không nói? Làm nhân viên ở nhà hàng tây và quầy bar, không phải đã kiểm tra qua điều này rồi sao? Tại sao cô có thể đi vào chỗ này! ! ?"

"Thật xin lỗi! ! Thật xin lỗi! Bình thường không có quá nghiêm trọng, nhưng lúc nảy không biết tại sao lúc tôi đi tới, ngửi được mùi vị gì đó, đầu choáng váng, nên làm ngã đổ. Thật xin lỗi" Nữ nhân viên phục vụ khóc lóc đến nổi nói không ra tiếng.

"Một câu nói xin lỗi có thể bồi thường sao? Đây là rượu đỏ dùng tiền cũng mua không được! Trên thế giới không có mấy chai ! Rốt cuộc là chuyên gia hầu rượu nào phụ trách chai rượu đỏ này?" Johanna lại tức giận muốn tra rõ.

"Đừng ồn ào nữa." Rốt cuộc Laurence chậm rãi buông lỏng tay Khả Hinh, nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, phát ra màu đỏ lấp lánh, trên khuôn mặt già nua có vài nếp nhăn của ông ta, xẹt qua đau thương nói: "Chuyện đã xảy ra, tra hỏi cũng vô ích. . . . . ."

Đường Khả Hinh cũng đau lòng nhìn miểng thủy tinh trên đất, không nhịn được nói: "Thơm quá . . . . . . Thật sự mùi rất thơm. . . . . . Tôi tôi cảm giác mình đi trong một khu rừng rậm hoang dã vào buổi sớm, đầy sương mù, nơi đó có dã thú hung mãnh, có Thỏ trắng nhỏ ngây thơ, có hương hoa thơm ngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt, thậm chí tôi ngửi được một loại hương hoa đặc biệt. . . . . ."

Khả Hinh đột nhiên cuồng nhiệt đưa bàn tay nhỏ bé nắm lên một trong những mảnh thủy tinh còn sót lại một chút rượu, cô có chút vui vẻ cười nói: "Có mùi nhựa thông, nhưng ngửi nhẹ một cái, còn có mùi hoa mộc lan? Trời ạ, cấp bậc thật cao a, thay đổi thật nhanh, thật thần bí a. . . . . ."

Laurence ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi quay đầu nhìn lên cô gái nhỏ tóc ngắn ở trước mặt, hai mắt chớp động sáng ngời, giống như phát hiện sự vật mới mẻ nhất trên thế giới này vô cùng cảm động và kích động, thậm chí ông ta có thể cảm nhận được trong lòng của cô có một loại cảm xúc mênh mông, đang mãnh liệt tràn ra theo dịch rượu, cô mất hồn mỉm cười để xuống mảnh thủy tinh đó, lại nhặt lên một mảnh thủy tinh khác còn sót lại một chút rượu, đưa lên mũi, hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Trời ạ, trong rừng rậm đột nhiên nấu cơm, cháy rụi lá cây, đưa tới từng làn khói mù, mùi vị cháy rụi bay khắp trong rừng rậm, cũng hòa vào trong không khí, cảm giác mùi khói ấm áp lắng đọng ở trong thân thể, thật thoải mái. . . . . . Cũng thật ưu thương. . . . . ."

"Cô là. . . . . ."


DMCA.com Protection Status