Ngã Dục Phong Thiên

Chương 161: Gió lên, Côn Bằng giương cánh.



Vài ngày sau, dưới sự đưa tiễn của đám tu sĩ, Mạnh Hạo rời khỏi khu vực sơn cốc này, thần sắc hắn luôn bình thản không chút thay đổi, ngồi trên một chiếc lá cây, hóa thành một đạo quang mang, bay về phía Nam Vực.

Mạnh Hạo rời đi, mới khiến cho nội tâm của đám người này được thả lỏng phần nào, về phần kẻ đã chết đi thì bọn họ cũng không để ý, cũng chẳng có ý báo thù cho gã, vì lúc này bọn họ chỉ có một mong muốn rằng, Mạnh Hạo rời đi rồi thì vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại nữa.

Qua thêm mấy ngày, lúc này đã vào đêm khuya, trong một chỗ sâu ở khu vực sơn cốc kia, một chỗ mà người ta không thể nào tìm ra được, có một cổ động, vô cùng tĩnh mịch.

Ở sâu bên trong cổ động, lần theo sợi dây màu đỏ kia, tầm tám trăm trượng, có vài quỷ ảnh hình dáng tựa như hài đồng bảy tám tuổi, đang ngồi ở đó, lâu lâu lại phát ra tiếng hừ nhẹ.

Lần theo sợi dây đỏ, xuống phía dưới thêm một chút, động sâu tựa như không có tận cùng, kéo dài vô tận, dần dần, có thể nhìn thấy một cái đầu của một nữ tử bị sợi dây đó xuyên qua, sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai mắt mở to, mờ mịt nhìn màn đêm.

Ở phía dưới cái đầu có một đám sợi dây màu đỏ vô cùng vô tận.

Một vạn trượng, mười vạn trượng, năm mươi vạn trượng... rồi một mảnh hải tinh dần hiện ra, đám dây đỏ đó chui vào trong mặt nước, vẫn vô cùng vô tận như trước.

Nếu như có người có thể tìm tới được khu vực trăm vạn trượng này, hẳn sẽ hoảng sợ mà phát hiện được, ở trong một mảnh hải dương đen kịt này, đám dây đỏ kia vẫn lan tràn không ngừng, vượt qua không biết bao nhiêu cái trăm vạn trượng ở dưới đáy biển, cho đến khi xuất hiện ở một thạch trận ước chừng mấy vạn dặm!

Nơi đó có rất nhiều cự thạch dựng đứng, một vòng lại một vòng, một tầng lại một tầng. Tại trung tâm thạch trận này có một khối quan tài đặc, dây đỏ kia chính là buộc ở trên quan tài đó.

Từ nơi này đến mảnh sơn cốc kia, phạm vi to lớn khó có thể hình dung, sợi dây đỏ kia quá dài, mà cũng không thẳng tắp, cho nên khi bị lực lớn kéo ra một chút, nhìn như năm trăm trượng, nhưng thực tế đối với sợi dây đỏ này mà nói, đoạn đó có lẽ chỉ là một trong trăm vạn trượng mà thôi.

Quan tài kia để ở chỗ này giống như vĩnh cửu, nhưng tại thời khắc này, một tiếng ma sát rất nhỏ chậm rãi vang lên, theo tiếng ma sát kia, khối quan tài kia... vậy mà lại chậm rãi di chuyển sang phải ba tấc!

Một cỗ mực đen từ bên trong quan tài gỗ tràn ra, tan vào bên trong nước biển...

Biển này, tên là Thiên Hà Hải.

Nó tồn tại ở giữa hai khối đại lục của thế giới này, đám mực đen kia dần khuếch tán, rồi có tới mấy trăm con cá to bằng lòng bàn tay tuy chạy trốn rất nhanh nhưng vẫn bị nước biển nhuộm đen kia bao trùm lên.

Hồi lâu đám mực đen dần co rút lại, cho tới khi biến mất không còn gì nữa, mấy trăm con cá kia cũng mất đi sinh mệnh, cuối cùng biến thành một đám xương trắng, trong đám xương trắng đó, lại xuất hiện một con cá, mạnh mẽ lắc lư cái đuôi, thân thể của nó biến thành màu đen, sau đó ở trên người nó hiện ra hai sợi râu dài, càng ngày càng thêm dài, được một lát thì dài tới chừng trăm trượng, sau đó hướng về phía thượng du bơi đi, sợi râu rung động, thoạt trông vô cùng kinh người.

Tốc độ của nó cực nhanh, ở trong biển lao đi như một tia chớp, tốc độ như vậy khiến cho mặt biển quay cuồng, nó mạnh mẽ phóng ra khỏi biển, ở trong đêm đen tiếp xúc với thiên địa.

Ngay khi nó rời khỏi mặt biển, thân thể chấn động không ngừng, có thể thấy được bằng mắt thường với tốc độ bành trướng cấp tốc không thôi, dần dần biến thành mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng.

Chỉ mấy cái hô hấp, thân thể của nó đã biến lớn tới mười vạn trượng, mà không còn là cá, nó đã hóa thành một con phi điểu, chính xác là một con Côn Bằng!

Tử khí nồng đậm lượn lờ trên người nó, thân thể của nó tựa như từ viễn cổ tỉnh lại, sinh mệnh không còn nhiều, ngay cả đôi mắt của nó cũng ảm đạm, tựa như tùy thời có thể mất đi sinh mệnh chi hỏa.

- Vãng sinh...

Một âm thanh trầm thấp, vang lên từ miệng con Côn Bằng này, cánh nó đập mạnh một cái rồi lao thẳng về phía phương hướng Nam Vực.


DMCA.com Protection Status