Hạ Nhược Vũ cảm nhận được lòng
bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu thì lập tức
ngoan ngoãn, gương mặt như quả táo,
đỏ bừng đáng yêu.
Dường như đã chấp nhận quyết
định của anh.
Một cơn gió kéo đến, cuốn từng
sợi tóc dài của cô lướt qua mu bàn tay
của Mạc Du Hải, cảm giác ngưa ngứa
khiến tình cảm lan tràn trong trái tim
anh.
Trở lại bệnh viện, Mạc Du Hải đi tới
phòng làm việc đổi đồng phục bác sĩ,
trước tiên để cho cô phòng bệnh.
Cô còn chưa đi vào, đã nghe thấy
âm thanh loảng xoảng bên trong, lập
tức nhanh chân đi tới.
Đẩy cửa ra, Hạ Nhược Vũ thấy trên
mặt đất vương đầy những mảnh thủy
tinh thì kinh hãi, lại nhìn Lâm Minh Thư
đã tỉnh ngồi trên giường bệnh, lúc này
vô lực ngã xuống giường, bên cạnh còn
có gương mặt lạnh lùng của Hàn Công
Danh, còn cả Trần Hạ Thu Phương lúng
túng đứng cạnh.
“Nhược Vũ, cậu tới nhanh vậy à,
hay là cậu đi mua cho tôi ít cháo về đi”
Trần Vũ Thu Phương thấy cô tới thì vội
đến kéo cô ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ không hiểu lắm, nhìn
mọi người nháy mắt ra hiệu với mình.
Lâm Minh Thu đã lên tiếng trước:
“Nhược Vũ, tới đây.
Trần Vũ Thu Phương đã chạy tới
bên cạnh cô, dùng giọng điệu nóng nảy
chỉ hai người mới nghe được: “Đừng
qua, bây giờ cảm xúc của Minh Thư
không ổn định…”
Câu kế tiếp không cần nói Hạ
Nhược Vũ cũng biết, đầu tiên cô vỗ võ
bả vai Thu Phương, đi qua bên cạnh
cô, tới giường bệnh: “Minh Thư, cậu
tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
Trần Vũ Thu Phương bất đắc dĩ thở
dài, chấp nhận đi theo, làm bạn, cô
không phải kiểu gặp nạn chạy mất
người.
“Cô cảm thấy tôi như này còn có
thể tốt hơn không?” Lâm Minh Thư tự
giễu cười một tiếng, ánh mắt u ám nhìn
biểu cảm của Hạ Nhược Vũ.
Nói thì nhẹ nhàng, người mất con
không phải là cô, cô đương nhiên
không hiểu được nỗi đau đớn của cô
ta.
Hạ Nhược Vũ nhíu mày, nhớ tới cô
ấy vừa mới đi một vòng từ cõi chết trở
về, cho nên không bị kích thích: “Việc
đã đến nước này, cậu vẫn nên bồi
dưỡng thân thể cho tốt đã”
“Cái gì mà việc đến nước này? Con
của tôi mất rồi, nó mới ở trong bụng tôi
chưa đầy hai tháng, còn chưa kịp nhìn
thế giới này.’ Lâm Minh Thư kích động
nói, ánh mắt như muốn trừng ra, nhìn
qua rất đáng sợ.
Tuyệt đối không còn dáng vẻ dịu
dàng ngày thường, Hạ Nhược Vũ biết
cô khó chịu, nên cũng không để trong
lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con về
sao có thể có lại, bây giờ cậu đừng quá
kích động, cơ thể là quan trọng nhất”
Không biết rằng câu nói của mình
như đâm trúng chỗ đau của Lâm Minh
Thư, cô ta đột nhiên nắm chặt cổ tay
cố, dùng sức kéo lại. Hạ Nhược Vũ
không phòng bị, lảo đảo một cái nằm
sấp trên giường.
“Hạ Nhược Vũ, tôi hận cái bộ dạng
giả bộ của cô thấu xương, cô thấy tôi
như này chắc là vui lắm nhỉ, trong lòng
cô đắc ý cỡ nào, đây chính là báo ứng
của tôi.”
“Tôi chưa từng nghĩ vậy” Cổ tay bị
móng tay nhọn đâm vào, tơ máu rỉ ra,
cho dù vậy, Hạ Nhược Vũ vẫn không
hất cô ấy ra.
Không phải vì bộ dạng đáng
thương mà là tình nghĩa giữa hai người
khiến cô mềm lòng.
Lâm Minh Thư dường như không
phát hiện gì, càng dùng sức bóp chặt
lấy tay cô, giống như muốn truyền tất
cả những chua xót của mình phát tiết
lên người cô: “Cô không có à? Cô mới
là kẻ hư tình giả ý, không phải cô chia
tay với Công Danh rồi sao? Vì sao cứ
luôn dây dưa không rõ với anh ấy.”
“Vì sao, vì sao, Hạ Nhược Vũ, cô
nói cho tôi đi!” Cô ta giống như con thú
bị nhốt, điên cuồng gào thét.
Hạ Nhược Vũ nhíu chặt lông mày,
bình tĩnh nhìn chằm chằm người phụ
nữ sắc mặt trắng bệch, tóc tai rối bời
trước mặt, đôi mắt cười trước kia giờ
trở nên thẫn thờ, vừa buồn vừa đáng
thương.
“Không phải tôi để cho cậu chọn
con đường này, cậu đã nhất định đi thì
phải chuẩn bị tâm lý mà nhận hậu quả”
“Không, tất cả đều do cô, đều do
cô hại, nếu không Công Danh sẽ không
đối xử với tôi như thế, sẽ không đối xử
với con tôi như thế”
Lâm Minh Thư không nguyện ý
thừa nhận lỗi lầm của mình, đổ tất cả
trách nhiệm lên người của Hạ Nhược
Vũ, cứ như chỉ có như vậy, lương tâm
của cô ta mới có thể được cứu rỗi.
Con của cô chết rồi, mới có thể an
nghỉ.
Trần Vũ Thu Phương có chút
không nhìn được, rút tay đầy vết máu
của Hạ Nhược Vũ ra khỏi Lâm Minh
Thư: “Lâm Minh Thư, con mất rồi sao
có thể đổi lỗi cho Nhược Vũ? Cậu nên
nhìn người đàn ông bên cạnh cậu ấy:
Nói xong, cô ấy còn liếc mắt nhìn
người đàn ông đứng cạnh không nói
tiếng nào.
“Nếu không phải cô thường xuyên
xuất hiện trước mặt Công Danh thì sao
anh ấy có thể đối với cô nhớ mãi không
quên”
Trong lòng Lâm Minh Thư đã nhận
định tất cả đều là lỗi của Hạ Nhược Vũ,
ai nói gì cũng không thay đổi được tâm
ý của cô ta.
Hạ Nhược Vũ mấp máy môi, cô
không ngờ tình bạn giữa bọn họ lại đến
mức độ này, dù trong lòng cô đã sớm
có chuẩn bị nhưng vẫn không khỏi khó
chịu, nhẹ nhàng hỏi: “Đáng giá không?”
Vì một tên đàn ông như vậy, đẩy
bản thân đến mức độ này, bên người
cô ấy thiếu gì người ưu tú, sao lại cứ vì
một tên cặn bã mà hủy hoại mình.
Còn Hàn Công Danh thì cứ như
một kẻ ngoài cuộc đứng xem, một câu
cũng không nói.
Cơ thể Lâm Minh Thư khó chịu khẽ
run một cái, móng tay lại dùng sức
đâm vào lòng bàn tay, lần nữa ngẩng
đầu lên, hận ý trong mắt cuối cùng
không che giấu nữa: “Hạ Nhược Vũ, cô
vốn chẳng biết yêu là gì, cô vốn không
yêu anh ấy, không cô chưa từng yêu
Công Danh”
Yêu một người nếu như có thể
kiểm soát, vậy là yêu sao? Cô ta biết rõ
trước mặt là vách núi vẫn chọn nhảy
xuống, đây chính là loại tình cảm như
con thiêu thân lao vào lửa.
Lúc Hạ Nhược Vũ bị cô ta nói thì
khẽ giật mình, cô có yêu Hàn Công
Danh không? Nếu như vào lúc trước
khi gặp được Mạc Du Hải, cô có thể
chắc chắn là yêu, thì bây giờ lại có vẻ
hoang mang.
So với tình cảm mà Lâm Minh Thư
dành cho Hàn Công Danh, chắc cô
không tình là yêu, nhiều lắm chỉ xem
như là quen thuộc, cho rằng đó là tình
yêu.
Dường như Hàn Công Danh cũng
đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Yêu hay không yêu có quan trọng
không, lời nên nói tôi cũng nói rồi, có
nghe lọt hay không là chuyện của cậu”
Hạ Nhược Vũ không muốn nói thêm gì
nữa, cô có thể ở lại đến bây giờ đã xem
như tình cảm rồi, cho dù cô có đi,
người khác cũng không thể nói gì.
Lâm Minh Thư lại không cho là
vậy: ‘Hạ Nhược Vũ, cô không dám thừa
nhận, hay là không muốn thừa nhận
mình đã yêu người đàn ông khác.”
“Cậu muốn tôi thừa nhận cái gì,
Minh Thư, tôi không nói những chuyện
khác nữa, cậu tự chăm sóc tốt cho
mình đi” Yên phải tên cặn bã không
đáng sợ, đáng sợ là chấp mê bất ngộ.
Cô đã không có cách này nói
chuyện được với Lâm Minh Thư, vậy thì
từ nay về sau, hai người cứ đường ai
nấy đi đi.
Lâm Minh Thư thấy Hạ Nhược Vũ
muốn đi, không để ý cơ thể yếu ớt, dép
cũng không đi, giãm chân trần lên đất,
chạy về phía cô, gắt gao lôi kéo cô
không buông: “Hạ Nhược Vũ, không
được đi, cô trả lại con cho tôi, trả lại
đứa con duy nhất cho tôi..”
Nói xong, Lâm Minh Thư lớn tiếng
khóc lên.