Lục Khánh Huyền cảm thấy Mạc
Du Hải lạnh hơn ngày hôm qua. Cô ta
cho rằng tất cả là vì Hạ Nhược Vũ, nên
khi nãy mới cố tình không nghe máy và
xóa hết thông tin về cuộc gọi của Hạ Nhược Vũ.
“Em không sao, cũng may hôm
qua có anh ở đó, nếu không em không
biết chuyện gì sẽ xảy ra”
“Không sao là tốt”
Sau khi nói xong, Mạc Du Hải bắt
đầu xem xét mấy bệnh án trên bàn.
Thái độ thờ ơ và xa cách của anh
khiến Lục Khánh Huyền cảm thấy khó
chịu nhưng ngay cả như vậy, cô ta vẫn
không nỡ rời đi, nhìn chăm chú vào
khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Chị Khánh Huyền sao chị cũng ở đây?”
“Du Uyên, sao em lại ở đây?”
“Em đến tìm anh trai, anh ấy rất lâu
chưa về nhà” – Mạc Du Uyên cười nói.
“Anh ơi, anh không nói lời nào khi
thấy em bước vào sao?” – Mạc Du Uyên
bĩu môi rồi quay sang phàn nàn với vẻ
không hài lòng.
Mạc Du Hải ngẩng đầu:
“Anh nên nói gì?”
“Chị Khánh Huyền, chị nói anh trai
em đi, anh đã một khoảng thời rồi
không về nhà”
“Chị cũng không biết gì đâu” – Lục
Khánh Huyền sửng sốt, Mạc Du Hải
không có nhà, chẳng lẽ sống ở ngoài
suốt thời gian qua sao? Là một mình
hay… Cô ta không dám tiếp tục suy
nghĩ.
Mạc Du Uyên kéo tay cô ta:
“Chị Khánh Huyền tối nay về nhà
em ăn cơm đi, có chị anh hai chắc
chắn sẽ về nhà”
Trong thâm tâm, cô bé luôn coi Lục
Khánh Huyện như một người chị dâu
tương lai, cô bé không thích người phụ
nữ mà anh trai cô bé đưa đến lần trước.
“Được rồi, tối nay anh về, đừng nói
linh tinh nữa” – Mạc Du Hải nghiệm
giọng.
Mạc Du Uyên vẫn nói tiếp:
“Chị Khánh Huyền, chị không cần
lo, mẹ em từ lâu đã muốn anh em ổn
định, bây giờ cuối cùng chị cũng về, mẹ
em có thể ôm cháu trai sớm hơn”
“Chuyện này..” – Lục Khánh Huyền
mặt ngây ra, không biết giải thích thế
nào, nhìn Mạc Du Hải như cầu cứu,
trong lòng lại có chút mong đợi, hy
vọng anh có thể nói điều gì đó khẳng
định.
Nhưng kết quả vẫn khiến cô ta thất
vọng.
“Du Uyên, em trở về đi, tối nay anh
sẽ về, đừng làm loạn nữa”
“Chị Khánh Huyền, chị thật sự
không về cùng bọn em sao?”
Cô bé vẫn còn rất nhiều điều muốn
nói với chị Khánh Huyền đặc biệt là
người phụ nữ phiền phức vẫn đang
theo bên cạnh anh trai.
“Anh hai, lâu rồi em không gặp chị
ấy, anh để chị ấy cùng em về nhà ăn
cơm đi.”
Mạc Du Hải cau mày, dù không
nguyện ý lắm nhưng cũng đành gật
đầu.
Ngay khi anh bước ra khỏi đó, Mạc
Du Uyên bắt đầu kể với Lục Khánh
Huyền:
“Gần đây anh trai em dây dưa với
một người phụ nữ không đàng hoàng.”
Lục Khánh Huyền nghĩ ngay tới Hạ
Nhược Vũ. Người phụ nữ đó cũng từng
có bạn trai, là một người không tệ, tại
sao một người phụ nữ thấp hèn lại có
thể có được sự quan tâm của những
người đàn ông tốt.
“Cô ấy không phải là bạn của Du
Hải sao?” – Cô ta giả vờ mình không
ghen tuông, cố gắng đóng vai một
người hiền lương.
“Cô ta không xứng làm bạn của
anh trai em. Lần sao gặp lại em sẽ dạy
cho cô ta một bài học”
“Em không nên làm vậy, anh hai em
chắc chắn không vui. Có khi còn nổi
giận với em”
“Em là em gái anh ấy, anh ấy sẽ
không vì người ngoài mà tức giận với