Mị Ảnh

Chương 177: Sòng bạc



Rất nhanh, Tử Ảm gặp được nhi nữ của chính mình, chi thấy nhi nừ được một thiếu niên ôm trong: lòng cười cười nói nói. Dường như chuvện này không ảnh hưởng tới quá nhiều. Thấy vậy, Tử Ảm cùng thở dài một hơi, trong lòng vô cùng cảm kích thiếu niên đang trêu đùa nhi nữ của chính mình.

- Linh nhi...

Tử Ảm hô lớn. Linh Nhi vừa mới bị Nghệ Phong trọc cười không ngừng, cùng quag đầu chuyển qua.

Nghệ Phong theo thanh âm nhìn lại, chi thấy một mỳ phụ đứng cách chính mình không xa. Nàng khoác áo ngoài màu tím phong tình tản ra làm lóa mắt người khác. Thân thể đẫy đà lồi lõm rất bắt mất, eo thon đong đưa tòa ra vị đạo mị người. Toàn bộ được bao phủ bởi bộ y phục màu tím bó sát. Đôi chân trắng như tuyết, mượt mà ngọt ngào. khiến bụng dưới người khác bị kích động mà bốc hỏa.

Toàn thân mỹ phụ toát ra vẻ thành thục, giống như quả đào mật. Đôi mắt tươi đẹp mị hoặc long lanh như nước, trong đôi mắt có chút sợ hãi càng toát lên vẻ đẹp khôn xiết.

Toàn thân trên dưới tòa ra vị đạo phong vận thành thục đặc thù của mỹ phụ, khiến Nghệ Phong có chút sững sờ.

- Cái này hẳn là phong vận của nữ nhân tích lũy theo thời gian chăng? Rượu không say, mà người tự say!

Trong lòng Nghệ Phong cảm thán một tiếng.

Linh nhi vùna vẫy thoát khỏi nsười Nghệ Phong, bổ nhào vào lòng Tử Ảm, nhẹ nhàng nói:

- Mẫu thân, con sợ!

Tử Ảm ôm Linh nhi vào lòng. quan sát từ trên xuống dưới, sờ sờ xung quanh, nước mắt thẳng tẳp chảy xuống:

- Đừng sơ! Không sao, Linh nhi không sao cả!

Ánh mắt long lánh của Tử Àm không ngừng chớp động, phối hợp cùng khuôn mặt thành thục tuyệt mv kia giốna sươna sớm đọna trên cánh hoa. Dáng vẻ mềm mại uyển chuyển hoàn toàn phù hợp với thân thể nàng, lại càng hấp dẫn. Khiến Nghệ Phong tham lam liếc mất nhìn đi nhìn lại vài lần.

Dườna như Linh nhi cùna bị tâm tình của Tử Ảm ảnh hưỏng tới, nước mắt thẳng tắp chảy xuống. Điều này khiến Tử Ảm thương yêu không gì sánh được, đồng thời nàng lau nước mắt trên khuôn mặt chính mình, nhẹ nhàn ủi Linh nhi, nói:

[ truyen cua tui @@ Net ]

- Linh nhi ngoan, không khóc!

Khi Linh nhi nshẹn nsào. lúc nàv Tử Ảm mới để ý tới thiếu niên đứna bên cạnh vẫn mím cười nhìn bọn họ. Rất sáng sủa, rất khí thế thiếu niên, thế nhưng trong ánh mắt đã toát ra vẻ thành thục của nam nhân, nhìn thẳng vào mắt chính mình.

- Cảm tạ ngươi đã cứu Linh nhi!

Thanh âm nhu mì, bên trong kèm theo chút vũ mị. Mị bỡi vì nàng đang khóc, làn da như mỡ đông, mềm mại như nước, hơi hơi phiếm hồng hồng, càng tăng thêm vài phần phong tình. Lúc này Nghệ Phong mới hiểu được, tại sao Linh nhi lại thủy linh lung giống như tiểu la lỵ như vậy, nguyên lai là an tốt.

- Ha ha, ta nghỉ dù không có ta. Cũng sẽ có người khác tới cứu.

Nghệ Phong mím cười nói.

Tử Ảm cười cười, nàng lắc đầu: Có lẽ có rất nhiều người đủ thực lực cứu được Linh nhi, thế nhưng càng không phải ai cùng dám ra tay, gia thế của đám thiếu gia này quá cường đại, dù sao tại Đế Đô cùng không có bao nhiêu người dám ra tay.



- Ngươi đả thương Thi Lạc Định, về sau phải chú ý, phụ thân hắn chính là bá tước. Nếu như hắn gây phiền phức tới ngươi, ngươi hãy tới tìm ta. Tuy rằng ta kém nhà hắn, nhưng ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho ngươi.

Tử Ảm nhắc nhở nói.

Nghệ Phong cười cười:

- Yên Tâm đi, ta khôna việc gì! Mấy kẻ cặn bã cũng không thể làm gì được ta.

Tử Ảm nghe Nghệ Phong nói như vậy, thực ra có vài phần hiếu kỳ:

- Lẽ nào ngươi cùng là công tử của vài vị đại quý tộc kia hay sao?

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Tuy rằng không phải công tử của đại quý tộc, thế nhưng không đến mức sợ bọn chúng.

Sau khi Tử Ảm nghe xong trong lòng âm thầm cười nói: Đúng là thiếu niên trẻ người non dạ rất bồng bột, cho rằng thế giới này hắn lớn nhất. Quên đi, sau này hắn gặp phiền phức chính mình sẽ giúp hắn chặn. Tuy rằng kém gia tộc kia, thế nhưng còn có thể bảo vệ được hắn.

- Làm quen một chút, ta là Tử Ảm, còn ngươi?

- Mẫu thân, ca ca tên là Lý Tiêu Dao!

Linh nhi nức nở, tranh giành đáp.

- A...

Trên trán Nghệ Phong thoáng ứa mồ hôi lạnh, giải thích:

- Chuyện này... Kỳ thực ta là Nghệ Phong. Vừa nãy đùa Linh nhi thôi!

- Tiêu Dao ca ca, ca ca xấu lắm. Bất quá Nghệ Phong thật khó nghe, ta thích gọi ca ca là Tiêu Dao ca ca.

Linh nhi đứng bên cạnh thì thào nói, Nghệ Phong nghe vậy cười sàng sặc.

- Linh nhi, không được thất lễ!

Tử Ảm quở trách nói.

- Không sao! Linh nhi thích gọi ta là gì cũng được!

Nghệ Phong chiều chuộng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Linh nhi, tiếp đến lại quay về phía Tử Ảm nói:

- Tử Ảm tỷ! Linh nhi ta giao cho nàng. Ta về đây.



- Tiêu Dao ca ca, ca ca đừng đi!

Linh nhi nghe thấy Nghệ Phong chuẩn bị rời đi, trong lòng có chút nóng nảy.

- Đúna vậy! Hay tới nhà ta ngồi? Ta còn chưa cảm tạ ơn ngươi cứu mạng Linh nhi.

Tử Ảm cười nói.

Nghệ Phong nhìn thấy dáng vẻ Linh nhi, cũng lúc rảnh rối, trực tiếp đồng ý

Linh nhi trông thấy Nghệ Phon đồng ý. nhất thời cười hi hi:

- Tiêu Dao ca ca, ôm ta một cái!

Tử Âm thấy vậy, liền cười cười không quay về phía Nghệ Phong. Nàng biết, Linh nhi được Nshệ Phono cứu, cho nên khôna muốn rời xa hắn.

Nghệ Phong sang tay đỡ lấy Linh nhi, bàn tay vô tình chạm vào bồng của Tử Ảm. Cảm giác mềm mại, ma xui quỷ khiến để Nghệ Phong khẻ cười cười.

Khuôn mặt Tử Ảm nhất thời phiến hồng say lòng người. Nàng biết Nghệ Phong không cố ý, cho nên cùng không oán trách.

Nghệ Phong ôm Linh nhi, trong lòng ngượng ngùng, quả thực cảm giác trên tay vẫn khiến hắn còn chút dư vị.

- Cái kia, sai lầm! Không cẩn thận!

Nghệ Phong ngượng ngùng giải thích.

Vốn khuôn mặt im hồng của Tử Ảm đã biến mất, nhưng sau khi nghe những lời này của Nghệ Phong, thoáng chốc lại hiện lên. Nàng bất đắc dĩ liếc nhìn tiểu nam nhân trước mắt. Càng không nói gì thêm. Với sự thành thục của nàng, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không quá xấu hổ.

- Tiêu Dao ca ca! Mẫu thân! Mọi người nhanh chút đi!

Linh nhi thấy hai naười đứng bất động, liền thúc dục nói.

Nghệ Phong cười ha hả, quav về phía Linh nhi mạnh mẽ hôn một cái:

- Bây giờ ta đi!

Linh nhi bất mãn dùng tay lau nước bọt trên khuôn mặt chính mình, tức giận nói:

- Bẩn chết! Ca ca thật hư!

Tử Ảm thấy dána vẻ Linh nhi như vậy, trên mặt khôna khỏi nở nụ cười: Linh nhi chưa bao giờ thân thiết với người lạ như vậy. Quá thực Nghệ Phong chính là người đầu tiên.

Nghệ Phong đi theo sau Tử Ảm, nhìn thân thể mềm mại uyển chuyển phía trước được bao phủ bời y phục, vóc dáng đầy đặn bốc lửa, mỗi một cử chi đều thả ra vẻ thành thục mị hoặc tới cực điểm. Cặp mông vểnh vểnh êm dịu đẩy đà khẻ đong đưa, nhất thời khiến Nghệ Phong chăm chú nhìn.

DMCA.com Protection Status