Như có thứ gì đánh vào ngực Đường Bạch Dạ, "Hạ Thần Hi! Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi... cô không sao chứ?"
Điện thoại vẫn đang kết nói , nhưng lại không nghe tiếng Thần Hi.
Đột nhiên bị cắt đứt, Đường Bạch Dạ lòng như bị lửa thiêu đốt, bỏ lại một câu, "Để Trần Dương chủ trì hội nghị, tôi ra ngoài có việc."
Anh vội vã chạy về hướng thang máy tư nhân, dọc theo đường đi, chiếc Lamborghini chạy như bay, một đường vượt đèn đỏ, thấy vá liền cắm, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến tốc độ, đã sớm vượt 120 km, chạy như bay hướng công trường Hằng Kim.
Hạ Thần Hi, không được xảy ra chuyện gì, không được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Công trường thường có vật thể từ trên cao rơi xuống, có phải hay không rơi trúng cô?
Nghe thanh âm rất nặng, cô có bị thương không?
Vừa nghĩ tới cô có thể bị thương, chảy máu, Đường Bạch Dạ liền cảm thấy trước mắt một trận hoa trắng, nhanh chóng nhấn ga, tốc độ cao nhất.
Đường Bạch Dạ từ nhỏ đến lớn, chưa có lần nào khẩn trương sợ hãi như vậy.
Lamborghini gào thét một tiếng lái qua trước mặt hai tên cảnh sát giao thông, còn không thấy rõ là cái gì xe, người liền không thấy tăm hơi.
Cảnh sát giao thông đưa mắt nhìn nhau, yên lặng quay đầu nhìn chính mình xe cảnh sát.
Lại nhìn nhìn camera.
Chạy được nhanh như vậy, camera chụp được bảng số xe sao?
Quên đi.
Xe cảnh sát bọn họ sao có thể đuổi theo kịp xe đua.
Họ có nên yêu cầu cho cảnh sát giao thông xe có điều kiện hơn không a a a.
Xe tốc độ thấp, thi hành nhiệm vụ rất bất tiện.
Soái ca cảnh sát giao thông phi thường tẫn trách viết báo cáo, yêu cầu chính phủ đem xe cảnh sát đổi thành Ferrari xe đua.
Gặp đám khốn khiếp còn dám hay không vượt đèn đỏ, coi rẻ cảnh sát giao thông.
Đường Bạch Dạ một đường chạy nhanh đến công trường Hằng Kim, tiếng bụi đất, tiếng cơ khí, nhiều tiếng không ngừng, như có thứ gì ngăn ở cổ họng của anh, không thể hô hấp, Hạ Thần Hi đâu?
Dưới ánh mặt trời chói chang, công nhân lui tới, bận rộn.
Đột nhiên dừng lại, nhìn xe đua Đường Bạch Dạ dừng ở bên ngoài công trường.
Chỉ cần là nam nhân đều biết cái gì là xe tốt, công nhân công trường Hằng Kim thấy qua trong công trường xe tốt nhất chính là Audi của Triệu Phong, chưa từng thấy qua xe Lamborghini hoang dã như vậy, kỳ thực, toàn bộ thành phố S cũng chỉ có một chiếc của Đường tiên sinh.
Đường Bạch Dạ xuống xe, mọi người càng cảm thấy kinh diễm, áo sơ mi đơn giản màu trắng, quần dài màu đen.
Khoe thân hình cao ngất của anh, mang theo một chút cảm giác kiêu ngạo tự phụ, vừa nhìn liền biết, anh là người đàn ông trong xã hội thượng lưu.
"Hạ Thần Hi đâu?" Đường Bạch Dạ nắm lấy một công nhân vội hỏi.
Bao nhiêu năm rồi Đường Bạch Dạ không chạy công trường, đột nhiên có chút không quen, bụi đất vị quá nồng, nhưng mà, anh bây giờ sợ nghe tin xấu hơn.
Công nhân không biết Đường Bạch Dạ, "Anh là ai, đây là công trường Hằng Kim, anh không thể tùy tiện vào."
"Tôi hỏi anh, Hạ Thần Hi đâu?" Đường Bạch Dạ quát chói tai, sợ anh ta không biết Hạ Thần Hi, nói, "Hôm nay có nữ kỹ sư tới công trường, cô ấy ở nơi nào?"
Đường Bạch Dạ trên người như tản mát ra một cỗ ác ma khí tức, như muốn ăn người trước mắt.
Công nhân bị anh làm cho hoảng sợ, chỉ một cái phương hướng, Đường Bạch Dạ vội vã chạy tới.
Đột nhiên, anh dừng bước lại, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Thần Hi quay ngược hướng anh, cô đội nón bảo hộ màu vàng, áo voan, quần màu vàng sáng, mang giầy thể thao, đang khoa tay múa chân cái gì, bên cạnh là công nhân mang nón bảo hộ, trái tim Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng trở xuống.
Cô ấy không có việc gì!
Cô ấy không có việc gì, cảm tạ trời đất.
Hạ Thần Hi nhạy bén cảm giác được sau lưng có một đạo tầm mắt đang nhìn cô, đột nhiên xoay người, nhìn thấy Đường Bạch Dạ, cô hết sức kinh ngạc, cô như một người ngoài hành tinh nhìn Đường Bạch Dạ.