Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 59: Mối tình nhân quỷ chưa dứt (2)



Hồ Soái kinh ngạc, liên tục lắc đầu: "Không không, chẳng phải chỉ cần hai chúng tôi nguyện ý là được thôi sao? Tôi không quan tâm, cô ấy cũng không quan tâm…”.

"Không phải không quan tâm là xong!". Diệp Thiếu Dương kiên trì giải thích: "Người sau khi chết, hồn phách phải xuống âm ty báo cáo, bước trên cầu Nại Hà, vượt qua sông Vong Xuyên. Đầu thai chuyển thế, lục đạo luân hồi, đây là thiên địa đại đạo, không ai có thể tránh khỏi, nếu đi ngược lại thiên đạo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.".

Hồ Soái ngã ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy Liêu Thanh Thanh, thẫn thờ một hồi lâu rồi vẫn lắc đầu, cắn răng nói: "Không không không, tôi không muốn cô ấy đầu thai, Thiếu Dương ca, không phải có rất nhiều quỷ hồn du đãng ở nhân gian sao, Liêu Thanh Thanh chỉ có một người, vì sao cô ấy không thể ở lại nhân gian? Tôi có thể sống bên cạnh cô ấy suốt đời, đợi đến lúc tôi chết, hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi đầu thai."

Diệp Thiếu Dương phẫn nộ, trách mắng: "Người sau khi chết chỉ có thể ở lại nhân gian bảy ngày, nếu lố một ngày đêm, khi đến âm ty sẽ phải chịu một năm cực hình. Cậu sống đến tám mươi tuổi, cậu không có việc gì, còn cô ấy lúc đến âm ty sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng ra sao? Cậu có nghĩ tới không?"

Hồ Soái ngẩn ngơ, thốt lên: "Vậy chúng tôi sẽ không đến âm ty báo cáo, vẫn du đãng ở nhân gian, làm một đôi cô hồn dã quỷ!".

Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Nói dễ lắm, thứ nhất, phàm là quỷ hồn dừng chân ở nhân gian, mỗi một trăm năm phải chịu một hồi thiên kiếp, nếu không chịu được sẽ phải hồn phi phách tán, thứ hai, cậu là người, cô ấy là quỷ, các cậu không thể chung giường với nhau, cậu cũng không thể cho cô ấy danh phận, tôi không tin cậu vẫn đứng vững trước áp lực, suốt đời không cưới, đoạn tuyệt hương hỏa nhà cậu!”.

Hồ Soái dứt khoát nói: "Thứ nhất, một trăm năm sau tôi cũng đã chết, tôi chấp nhận theo cô ấy thụ nhận thiên kiếp, bất quá cùng nhau hồn phi phách tán thôi! Thứ hai…" Hồ Soái cười cười: "Càng không có vấn đề, chỉ cần có Thanh Thanh bên cạnh, cả đời không cưới, tôi cũng có thể làm được.". Sau đó hắn nhanh chóng đánh mấy dòng chữ vào trang web.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, giơ ba ngón tay ra: "Thứ ba, tôi là pháp sư, là phán quan nhân gian, mọi du hồn tôi gặp phải tôi đều đưa đến âm ty, một kẻ phạm tội, mặc kệ có bao nhiêu uất ức thì cũng là kẻ phạm tội, nếu như cảnh sát không bắt thì nghĩa là cảnh sát thất trách. Với tôi mà nói, quỷ chính là quỷ, đều phải siêu độ, không thể niệm tình dù là bất cứ ai, cậu có hiểu không?"

Diệp Thiếu Dương giơ tay phải lên, hai ngón tay kẹp một đồng tiền Ngũ đế, lạnh lùng nói: "Tất cả đều là bạn của tôi, tôi cũng không muốn làm Pháp Hải, thế nhưng tôi vẫn phải thực hiện chức trách, đừng ép tôi động thủ."

Hồ Soái cắn răng, ném một con dao cắt hoa quả trên đầu giường vào người Diệp Thiếu Dương, run rẩy nói: "Thiếu Dương ca, cậu cũng đừng ép tôi!"

"Fuck, phản rồi!". Tiểu Mã lập tức nhấc một chiếc ghế nhỏ lên che chắn cho Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử mạo hiểm lớn như vậy để cứu Thanh Thanh, tất cả chỉ vì muốn tốt cho cô ấy, thế mà cậu lại ném dao vào người hắn? Cậu có ngon động vào hắn thử xem?"

Lý Đa cũng khuyên nhủ: "Tiểu Soái, cậu bỏ dao xuống, có gì từ từ nói chuyện, sự việc còn chưa đến mức nghiêm trọng!"

Hồ Soái thở dài, lắc đầu, đặt dao lên ngang cổ, cười khổ, nói: "Nếu như vậy, tôi sẽ cùng Thanh Thanh đi đầu thai..."


DMCA.com Protection Status