Loạn Tử Chiến - Taekook

Chương 52:



Cuộc trò chuyện chẳng đúng lúc chợt dừng lại khi một thứ gì đó nho nhỏ bất ngờ lăn vào dưới khe cửa sắt.

Chưa kịp định thần, TaeHyung đã thoáng giật mình khi âm thanh hệt chấn động lớn của người bên cạnh vang lên.

"LÀ BOM!!"

Thứ đó kêu tít tít như chuột nhắt. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã thành công bao phủ cả căn phòng bằng một phát nổ kinh thiên động địa, thậm chí còn lẫn khói độc bên trong. Âm thanh tựa sấm rền của nó làm rung chuyển cả một vùng nhỏ.

Đám người sốt sắng đang lén lút di chuyển đằng xa cũng không thoát khỏi kinh hoảng.

Vì căn phòng cả hai tên đàn ông đang lẩn trốn nằm sát gần bờ tường, nên khi bom nổ, một vị trí chẳng là bao của thứ xi măng cứng cáp đó cũng xui xẻo vỡ nát.

Tất nhiên với sức công phá khủng khiếp của nó, hai nhân vật chính trong phòng không thể thoát khỏi. Một lúc sau, khi làn khói đầy bụi bặm dần vơi đi, đám lính canh mới dám ôm súng bước đến rồi chĩa vào hai cơ thể nằm im bất động trên đống vụn tàn.

NamJoon quả thực cực kì nhanh nhạy, lúc nhận ra thứ lăn vào là bom đã chui tọt vào tủ sắt gần đó lúc nào không hay, nhưng cuối cùng vẫn thương tích đầy mình. Cánh cửa tủ bật ra từ lúc nào, chỉ còn lại chiếc hộp sắt cháy đen chứa một con người bị bỏng nặng.

Có vật che chắn nhưng tình trạng vẫn thê thảm đến thế, vậy còn Kim TaeHyung một thân một mình bị nhấn chìm trong biển lửa thì sao?

Chỉ biết, lúc này đập vào những con mắt của bọn lính xung quanh là một cơ thể khác chẳng còn nguyên vẹn. Mái tóc xoăn nhẹ cháy rụi, khắp người không nhận ra nổi đâu là áo quần, đâu là da thịt vì bị thiêu đến đen xì. Thứ duy nhất còn được duy trì từ TaeHyung có lẽ chỉ là hơi thở yếu dần đang phì phò qua khuôn miệng há mở.

Chẳng biết anh đã chết lần thứ bao nhiêu rồi.

"Bọn chúng vẫn chưa chết!" Một tên vác súng đến thụi vào hai cơ thể bất động, hắn ta đưa tay lên đầu mũi mới nhận ra hai kẻ đột nhập này mạng vẫn lớn chán.

Thực ra đám lính không cần phải vứt cả bom vào trong để bắt bọn họ, quả là một hành động ngu ngốc khi vừa suýt giết một nguồn thông tin mới, vừa phá hủy một vị trí chẳng là bao của căn cứ này. Chỉ là kẻ báo tin đến tên phụ trách bị TaeHyung cho ăn một phát đạn đó có hơi quá khích mà đánh liều, truy đuổi hai người đến tận đây nhưng lại không chịu bắt sống mà quẳng cả bom vào đến thê thảm như thế.

"Bọn người đột nhập vẫn còn!! Chúng có đồng minh!!"


Vừa nghe đến đồng minh, một đợt ồn ào khác lại nổi lên. Theo chân kẻ vừa phát hiện nhóm của HoSeok mà rời đi không ít người.

Kẻ cầm đầu đã ngu ngốc, kẻ dưới trướng nào dám khôn hơn. Cứ thế gần nửa số người phụ trách mặt sau của khu B rộng lớn nháo nhào đi truy lùng những kẻ đột nhập, chẳng muốn màn đến chính sự.

Đằng xa, HoSeok, SeokJin cùng người chồng của Seo Yeon đang ôm người điên cuồng người chạy. Vì nỗi bất an mãnh liệt, bọn họ chẳng qua cũng chỉ mon men trong đám cỏ cách bờ tường khoảng 10m để trợ giúp khi hai người bên trong cần thiết. Nhưng ma xui quỷ khiến thay, vừa nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng cũng chính là lúc cả ba bị phát hiện.

...

TaeHyung quơ quào tứ phía, muốn chạm vào thứ gì đó để xác minh bản thân vẫn còn tồn tại.

Nhưng thật khó, xung quanh chẳng có nổi một vật thể nào. Bao quát duy nhất chỉ một màu trắng ngà ảm đạm. Khẽ chuyển động cơ thể, ập vào con ngươi vẫn là những khoảng không đơn sắc. Không nhìn được bất cứ thứ gì khác, cảm giác như cơ thể anh đã sớm hóa thành tro bụi.

Ngột ngạt!

"Này TaeHyung! Mày giấu cái gì?! Mau đưa cuốn sổ cho tao!!"

"Kim TaeHyung!! Mày chẳng khác gì thằng cha ruột của mày, MỘT LŨ BỆNH HOẠN!!"

"TaeHyung à, tối nay em trực thay tiền bối nhé! Nghe mọi người bảo Kim TaeHyung đây tốt bụng lắm đó nhỉ"

"TaeHyung!! Cậu không hiểu vấn đề sao?! Tôi hỏi HỒ SƠ CỦA KHU SỐ 5 Ở ĐÂU?!"

"Lấy cái danh Cảnh sát là được rồi, không cần phải giải quyết những vụ cướp vặt đó đâu. Đó không phải là việc của TaeHyung cậu, đừng chen chân vào"

"..."


Những ngôn ngữ xấu xí lần lượt vang lên khắp nơi. TaeHyung chẳng thể làm gì ngoài việc đứng yên, trưng một vẻ sợ hãi trước từng mảnh kí ức không hề tốt đẹp.

"Dừng lại đi, mau dừng lại!!" Đi kèm sự thở dốc không phanh, chất giọng trầm khàn liên tục hét lớn.

Anh ghét những thứ đó. Một đứa trẻ chẳng với nổi tuổi thơ của nó là đã quá đủ. Ngay cả trong tương lai, đồng nghiệp, cấp trên lẫn con người cũng muốn tước nốt cuộc sống của chàng trai không toàn vẹn này.

Có thể... dừng lại được không?

Thế nhưng, một câu nói vụn vặt nào đó tựa như vô tình, lại mang chút ngốc ngốc cố gắng chen chút vào trong

"Vậy tôi làm gia đình của anh. Anh sẽ không một mình nữa, anh có tôi rồi"

TaeHyung không thấy chủ nhân của những câu từ ác ý kia, nhưng con ngươi có thể thu vào một JungKook ở đằng đó. Cậu là lời nói đẹp nhất trong cuộc đời Kim TaeHyung, người đầu tiên ôm trái tim này chạy đi mất, người đầu tiên đòi làm gia đình thật sự của mình, người đầu tiên, và cũng duy nhất là người mà anh yêu.

Hệt một hòn đảo hoang, im lặng đắm chìm trong dòng biển của riêng nó nhưng chẳng hay đã cứu lấy kẻ trôi dạt tự bao giờ.

Cậu lao đến ôm chầm lấy cơ thể này. TaeHyung cảm thấy rất muốn khóc, nhưng không thể rặn ra nổi một giọt nước mắt. Ít ra trên đời này vẫn còn tồn tại một người mang tên Jeon JungKook để nhắc nhở bản thân anh cũng đáng trân quý biết nhường nào.

Đưa mắt về sau lưng người trong lòng, giữa một màn trắng ngà ngà ấy, anh lại thấy HoSeok, thấy dì Su Mi, thấy JiMin, thấy ông già tiến sĩ với con gà mập Ro Ro trên vai, thấy cả cặp đôi NamJoon, SeokJin nữa. Tất cả đều khoác lên một màu sắc đầy uy dũng, đầy khí phách của những con người sinh tồn mạnh mẽ nhất.

Và còn một người...

"Anh YoonGi?"

Yoon Gi bước ra từ bên phải, tay ném phạch một cục gì đó lên mặt TaeHyung.


"Không cần gọi Min YoonGi nữa đâu, cứ mơ sảng rồi kêu Jeon JongGuk gì đó đi"

"Nhưng trước tiên tỉnh dậy cái đã"

"..."

"Trận cuối cùng rồi"

...

Thứ cảm giác đau đớn lần nữa xuất hiện.

Bọn lính đang chuẩn bị vứt hai cái xác đen xì khỏi bức tường được một phen dọa cho hồn bay phách lạc khi TaeHyung bất ngờ tự loi xuống đất bằng đôi chân lồ lộ cả xương.

Từ những nơi bị thiêu rụi, hàng chục bó cơ mới đỏ au len lỏi dọc theo bắp tay lẫn bắp chân mà hình thành. Con người cháy đen dưới đất cứ thế vặn vẹo đến mức xương kêu răng rắc giòn tan.

"Mau vứt.. vứt đi! Nó bị nhiễm từ trước rồi!!"

Ấy mà chẳng ai dám lại gần khi thấy một màn tiếp theo cả.

TaeHyung gần như là quay trở lại lúc còn trên thuyền kia. Từng tảng thịt dần được tái tạo, mặc dù màu sắc nhợt nhạt nhưng các đoạn cơ vẫn hình thành đều đều. Tế bào da trên gương mặt mọc lên như một cánh rừng, mang trở về một nét điển trai vốn có cộng thêm mười vẻ đáng sợ của một loài quái thú chẳng kém tàn nhẫn.

Cơ thể cao lớn cúi gằm rồi ngẩng dậy gầm lớn. Tiếng gầm của sự giận dữ, tiếng gầm vang đến tận chân trời của kẻ đã chết thân đến vạn lần.

Lần thứ hai nó trở lại, tuy vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với cơ thể mới này nhưng TaeHyung có thể làm chủ được bản thân không ít.

Sau đó, có vẻ như không có sau đó nữa. Vài tên ăn vận đồng phục kia lần lượt bị giẫm nát. Súng ốc cũng chẳng thể hạ nổi sinh vật lạ trước mặt, bắn thứ đó thành ra bắn ngược lại chính mình.

TaeHyung lia con ngươi tăm tối xung quanh, kẻ nào vẫn còn trên này liền lập tức lao đến với tốc độ khủng khiếp rồi quét sạch. Một bộ phận khác đã phát hiện sự xuất hiện bất ngờ của sinh vật kì lạ đầy nguy hiểm này liền nháo nhào không thôi.


Cách một trận đẫm máu trên cao ít xa, những tiếng bước chân va vào gai cỏ dưới đất dần trở nên run rẩy.

"Thật.. thật sự là nó!" YoonGi ôm tỉ tỉ thứ trên người. Chạy khỏi nơi mình vừa liều mạng tấn công như mèo vờn kia, nghe thấy tiếng gầm phát ra từ đó đã biết tất cả suy luận của mình hoàn toàn chính xác.

Mà cái tỉ tỉ thứ ấy chẳng có gì ngoài vài trái bom muối được quấn sơ sài cùng một ít vũ khí phòng thân.

Nhóc Hee Tan luôn đồng hành bên cạnh cũng bất ngờ không kém.

Sau cái ngày TaeHyung đánh trọng thương người trên thuyền rồi bỏ trốn, YoonGi vẫn không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân tên đẹp trai đó bị biến dạng đến mức kinh khủng như vậy. Rồi mới ngộ ra một điều, nồi cháo mà người ta đã cất công nấu cho cả tàu ăn, anh cứ thế mang cả bát muối đầy trút vào với lý do không thể ấu trĩ hơn - lần vớt xác hôm đó vốn không phải nhiệm vụ của anh và Hee Tan, bọn họ đã muốn chơi hai thằng nhóc này một vố.

Nội tâm bứt rứt, cay cú chẳng thôi, không trả thù không chịu được. Nào ngờ chính bát cháo mặn chát đó đã kích thích tên TaeHyung kia như vậy.

Cậu ta bị cắn, bị trôi dạt, ngâm trong nước biển nhưng cơ thể lại vẫn còn nguyên vẹn. Suy cho cùng nguyên nhân cũng chỉ có thể do thứ mang một vị mặn kia.

Còn vì sao YoonGi cũng tập trung tại nơi này? Lý do nào ngoài ông già Satou đã trốn thoát rồi nhảy xuống biển nữa đây.

Thuyền của chú YoonGi trùng hợp di chuyển đến gần khu vực vách đá này đã thấy một cơn vùng vẫy kịch liệt từ xa. Vị tiến sĩ Nhật Bản vừa được vớt lên, cả người run cầm cập lập tức hoảng hốt kể lể từ đầu đến đuôi không chút đề phòng. Nhưng cầu cứu những ngư dân để chống trả lại Chính Phủ sao?

Cuối cùng lại chỉ có mỗi YoonGi thuận kèo, kéo thêm cả Hee Tan theo cùng. Tất nhiên chú của anh có chết cũng sẽ không đồng ý việc đó. Nhưng Min YoonGi sẽ chấp nhận cuộc sống như hiện tại ư? Anh chán ngấy cái cảnh phải lênh đênh trên biển với công việc vớt xác đầy kinh dị lắm rồi.

Mặc dù ông ta thuật lại nghe chẳng khớp với thực tế chút nào, nhưng sự kì lạ của tên TaeHyung hôm đó cũng đủ để khiến YoonGi khá tin tưởng vào lời nói từ Satou.

________

👩‍💻

You nice, keep going🌹

Mọi người chắc đã đợi Au lâu lắm nhỉ.
Vừa vô năm học đã một nùi hoạt động cộng với học hành nhiều quá nên Au cũng chẳng còn dư nhiều thời gian nữa luôn, ra khỏi nhà từ sáng đến chiều tối mới được về nhà ấy😢
Thành thật xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Au sẽ cố gắng sắp xếp thời gian của mình để tiếp tục câu chuyện nhé♡



DMCA.com Protection Status