Loạn Tử Chiến - Taekook

Chương 50:



Vừa bước chân khỏi tầng giam lạnh lẽo, Ra On đã phải đứng hình với cái tình huống trước mặt.

Binh lính chạy loạn khắp nơi, âm thanh suýt nổ cả tai liên tục vang ầm lên dưới những nòng súng hiện đại nhất vẫn chưa được công bố. Lại tiếp tục gây sốc hơn khi toàn bộ trang thiết bị tiên tiến như vậy được khởi động cũng chỉ nhắm về một... con gà?

Ro Ro thân đầy lông, cái đuôi màu xanh lá cũng đầy lông nốt cứ thế vừa bay chạy vừa gào thét thứ tiếng kì lạ của riêng nó.

"KHRO KHRO KHRO...!!"

Cái đầu be bé vươn ra trước, hai chân nhỏ tí cố nâng đỡ tấm thân mập ú chạy loạn khắp nơi, làm như bản thân thuần thục lắm khiến nòng súng cũng phải chịu thua.

"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Ra On tức giận bước đến, cái hình ảnh cả chục tên lính chuyên nghiệp đang khổ sở đuổi bắn một con gà thật sự khá là hẩm.

"Đằng kia đằng kia!!"

"Mau bắt nó lại! Thứ quỷ quái này!!"

Quan sát cẩn thận hơn, cô nàng mới nhận ra một cục tròn quay đang bay nhảy trên những thanh xà ngang kia chính là con gà của nhóm JungKook. Bây giờ ngẫm lại mới nhớ, hóa ra từ lúc bắt ông già, sinh vật màu xanh lá đó vẫn nằm im thin thít bên trong ba lô của hắn ta.

Lúc bộ phận phụ trách bên Satou tiến hành lục soát, một con gà bị bỏ ăn mấy ngày bất ngờ nhào ra khiến đám linh không kịp trở tay, nó thế mà vẫn khỏe mạnh la hét chạy nhảy từ khu này đến khu nọ.

"Mặc kệ nó! Tất cả mau quay lại việc chính cho tôi!" Sau khi sinh vật trâu bò kia nhảy vụt ra khỏi sảnh, giọng nói đầy nghiêm nghị của Ra On lập tức khiến hành động kì quặc của mấy tên lính dừng lại, người nào người nấy đều lẳng lặng đáp một tiếng Vâng để bao biện cho màn xấu hổ vừa rồi.

Cô nàng thở hắt ra, bộ đồ đen bó sát theo từng chuyển động hướng đến khu vực của kẻ cầm đầu.

-----------

Chiếc xe tải mini dừng tại một cánh rừng nhỏ. Nơi này trước đây vốn chẳng nhiều người qua lại, bây giờ có muốn cũng chẳng còn người để qua lại nữa.

Nhìn những bụi cỏ mọc tràn ra đường kia đi, hoang vu hệt rừng rậm.

"Lúc đó tôi tìm được cậu ấy ở đây" SeokJin bật cửa bước xuống, nương theo ánh đèn xe sáng trưng trong đêm tối mà tìm kiếm xung quanh nơi này.


Nhưng để lần ra dấu vết của cả một căn cứ to lớn như vậy ở đây thực sự có hơi bất khả thi. Dù sao chuyện giữa SeokJin và NamJoon cũng đã qua nhiều năm, chẳng biết bọn Chính quyền kia có còn đóng đô tại đây không nữa.

Người tiếp theo hùng hùng hổ hổ vọt khỏi xe không ai khác chính là TaeHyung.

Anh sau khi biết mọi chuyện đã xảy ra với người mình thương khủng khiếp như vậy, bản thân cứ thế dần mất đi kiểm soát. Lý trí đôi lúc lại bị cơn cuồng nộ áp đảo khiến anh liên tục cảm nhận được con quái vật bên trong có thể nhảy bổ ra bất cứ lúc nào.

Nếu JungKook có chuyện gì, Kim TaeHyung chắc chắn sẽ vặn nát cổ từng thằng lính đã chạm vào người cậu.

Anh bước từng bước vội vã, đôi mắt hẹp dài vốn có đảo liên tục, chỉ mong có thể tìm ra chút manh mối của bọn rẻ rách dưới cái danh Chính Phủ kia.

Nhưng con đường này lại quá đỗi âm u lẫn tăm tối. Ngoài tiếng côn trùng lít rít trong bụi rậm thì còn lại cũng chỉ là âm thanh thở dài của những con người liên tục vướng phải khó khăn.

"Nơi này làm sao mà tìm được đây, tôi thấy nó chẳng có dấu hiệu gì là có người qua lại" Seo Yeon lên tiếng, chỗ này chẳng khác gì một cánh rừng lâu năm cả.

"TaeHyung, cháu cẩn thận! Xác sống có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đấy!"

TaeHyung vẫn nôn nóng chen chút vào những gốc cây đầy mùi ẩm mốc mà tìm kiếm, mặc kệ lời nhắc nhở của Su Mi từ xa.

Anh không thể chậm chạp thêm một giây nào nữa, JungKook đang gặp nguy hiểm!

"Khro khro"

Mọi hành động như hổ vồ của TaeHyung chợt dừng lại. Lẫn trong âm thanh của đám côn trùng phiền toái, cái tiếng kêu kia sao mà quen thế?

"Ro Ro?" Nghĩ đến đó, động tác vạch những bụi rậm cao ngất như càng gấp gáp hơn. Bàn tay to lớn bỏ qua vài ba vết xước, cơ thể cứ thế tiến sâu vào, dần tách xa con đường chính.

"KHROOO!!"

Quá vội vàng khiến TaeHyung chẳng nhìn kĩ nơi cỏ cây tối thui này, cuối cùng lại đạp phải một thứ gì đó dưới đất.


"Ro Ro? Là mày?" Hóa ra anh nghe không lầm, âm thanh chính do nó phát ra.

"Tại sao mày lại ở đây?"

Nhưng vì vừa hứng phải một cú khổng lồ nên con gà mập chẳng ngóc đầu dậy nổi, nó chỉ nằm im trên tay anh, mặc kệ người trên cao ngày càng hốt hoảng hơn.

"JungKook ở đâu?! JUNGKOOK Ở ĐÂU HẢ?!"

"TaeHyung à, sao chú mày lại chạy ra tận đây chứ?" HoSeok vừa lọ mọ tới đã chứng kiến phải cảnh TaeHyung bóp chặt thứ gì đó rồi rống to.

"Con.. con gà?!" Mọi sự tập trung của vài người vừa chạy đến cũng đặt hết lên thứ đang nằm rên rỉ vì đâu trên tay anh.

Cố moi móc vài kí ức nhỏ nhoi, JiMin bấy giờ mới nhớ ra con gà bất tử này vẫn còn nằm trong ba lô của tên tiến sĩ lúc ông ta bị bắt.

Vậy có nghĩa là...

"Họ đang ở gần đây"

"..."

Bỗng nhiên, hàng loạt thứ kì lạ với âm thanh chói tai vang lên, dường như xuất phát từ ngoài bìa rừng bên kia... sát thành phố.

Hỗn hợp tạp âm đó cực kì quen thuộc. Nhìn hàng trăm con chim đang vỗ cánh bay điên cuồng, TaeHyung lại nhớ đến lần ở khu tập thể trước khi lũ xác sống kéo đến, cũng xuất hiện rất nhiều quạ đen trên trời, nhưng lần này số lượng còn khủng khiếp hơn gấp bội.

"Tìm thấy con gà ở hướng nào?" HoSeok chẳng thèm để ý cơn cuồng phong đang tràn đến từ từ, anh chỉ mong tìm được chút manh mối của thằng em rể lúc này thôi.

"Từ chỗ này" TaeHyung mang theo chiếc đèn pin nhỏ, nghiêm túc quan sát trong những bụi cây đầy côn trùng. Nhưng nghiệt thay, cơ thể Ro Ro quá sức nhẹ để có thể để lại dấu vết mà nó từng chạy qua.

Tưởng chừng như đã rơi vào ngõ cụt, động tĩnh tiếp theo lại đột ngột xuất hiện như một chiếc phao cứu hộ hùng vĩ.


Hai cánh mũi bất chợt hoạt động mạnh mẽ, TaeHyung nheo chặt cặp mày rậm, khịt khịt ngửi thứ mùi lạ đang phản phất đâu đó quanh đây.

Theo như kinh nghiệm vài năm của một Cảnh sát, anh không thể chắc chắn nhưng nó lại rất giống với mùi thuốc nổ, thậm chí là loại rất độc.

"TaeHyung ngửi gì vậy?" Thấy thằng nhóc kia liên tục đẩy mũi xung quanh, không thể không lấy làm lạ.

"Hướng đó!! Tôi nghe thấy mùi thuốc nổ phát ra từ hướng đó!!"

Nhìn về nơi cây cối rậm rạp đen thui thủi mà TaeHyung đang chỉ, cũng chẳng khác gì xung quanh họ mấy, nhưng thuốc nổ là thế nào?

"Mùi này tôi đã từng ngửi qua, có thể là một loại bom mìn rất lớn" Ngừng một chút, cái hi vọng tìm thấy người ấy cứ thế to dần "Chúng ta không đi sai đường, JungKook chắc chắn đang ở đâu đó quanh khu rừng này!"

Bởi vì đó vốn không phải thuốc nổ thông thường, loại này thường dùng để tàn phá trong chiến tranh.

Và chỉ có những cấp cao nhất trong quân đội lẫn Nhà nước mới được phép tàn trữ.

"Này!! Mau rời khỏi đây, mấy người không thấy gì trên trời sao?!" Tiếng NamJoon từ đường lớn vọng đến. Nguy hiểm đang cận kề, nhưng bọn người kia vẫn đứng yên trong bụi cây đó làm cái quái gì?

TaeHyung liếc người trên kia, chẳng có lấy một chút thiện cảm.

Từ khi gặp lại hai gã này, anh và NamJoon chẳng biết đã suýt đánh nhau bao nhiêu lần nữa. Những gì hắn đã làm với JungKook, một viên đạn vẫn không thể trả đủ.

"Chúng ta mau đến đó đi!!"

Sau lời của JiMin, cả đám tụ tập bên dưới mới chịu chạy hồng hộc trở về đường chính. TaeHyung vừa tới nơi liền gấp gáp thuật lại mọi manh mối moi được từ nãy đến giờ.

Đây chính là một cơ hội lớn, rất lớn để tìm ra sự thật, vì thế SeokJin chẳng muốn nói thêm lời nào nữa, lập tức nhấn ga lao đi.

Gương mặt người chủ trang trại dâu dần chuyển sắc nghiêm trọng hơn cả: "Mọi người chuẩn bị đi, không phải đám chim trên trời"

"Có thứ gì khác đang kéo đến đây"

Một đàn quạ kèm theo những âm thanh chết chóc kia vẫn ồ ạt sang bên này, giữa bầu trời đêm càng khiến cái sự quỷ dị thêm nổi bật.

Cách đó hơn 5km về phía Đông, một cảnh tượng như những bộ phim Hollywood ấy cũng không khỏi làm rung động những tên lính canh gác bên ngoài căn cứ.


Tiếng chuông báo động làm ầm ĩ khắp một khu A lẫn khu B rộng lớn. Hàng trăm tên lính đều gấp gáp trang bị vũ khí, được điều đi phân bố từng ngóc ngách của nơi đây.

Với những thiết bị vô cùng hiện đại, bọn Chính trị đen này đã biết sớm hơn nhóm người chạy xe tải mini ngoài kia. Có nhiều thời gian để chuẩn bị nhưng lại chẳng biết những con người nhỏ bé ấy luôn sẵn sàng để xâm nhập vào.

"Quân 103 mau tập trung tại cổng chính!! Sử dụng phòng tuyến số 2! KHẨN TRƯƠNG, CÓ QUÁI VẬT ĐANG KÉO VỀ BÊN NÀY!!"

Tiếng loa báo hiệu làm náo động cả một sảnh chính. Tốp tốp người mang đồ bảo hộ cùng những vũ khí tân tiến, theo sự chỉ dẫn của kẻ đi đầu mà lần lượt phân bố theo đội hình phòng bị.

Cùng lúc ấy...

Rầm

Cánh cửa với từng mảng gỗ quý bật mở. Jeon Jung Woo thế mà vẫn ngoan cố trốn thoát khỏi phòng riêng của mình để chạy đến đây. Ông tất nhiên đã nghe thấy thông báo khẩn kia nên mới nổi điên như lúc này.

"Hong Nam In! Ông tại sao lại muốn phóng tên lửa?!" Mặc kệ bị những người canh giữ ngăn cản, bố Jeon vẫn vùng vẫy muốn hỏi cho ra lẽ.

"Tiến sĩ Jeon yên tâm, ông và con trai ông sẽ an toàn. Chúng tôi đã cho khởi động máy bay, nửa tiếng nữa lập tức cất cánh rời khỏi đây" Ngài Tổng thống vẫn một dáng vẻ ung dung thưởng thức trà ngon như thể cái thứ đang kéo đến kia chỉ là một đàn kiến nhỏ bé.

"Thế còn tên lửa thì sao?! Ông có biết nó sẽ phá nát một phần của đất nước này không?!"

Tên cáo già này cư nhiên lại muốn phóng hai quả tên lửa do ông tạo ra để càn quét lũ xác sống đó. Nhưng hậu quả về sau thực sự không thể chỉ dùng hai từ hình dung để miêu tả hết.

"Người phá nát đất nước này chẳng phải là ông sao?" Rời khỏi bàn làm việc, ngài Tổng thống bước từng bước thong dong trong căn phòng.

"Lần này số lượng người nhiễm bệnh đang kéo tới lên đến cả nghìn người, nhân cơ hội chúng tự dâng mình này chẳng phải sẽ tốt hơn à?"

Hắn ta khoát chiếc vest xa xỉ lên người, bàn tay chai sạn nâng gọng kính đen rồi lên tiếng:

"Chiến tranh bắt đầu"

_________

👩‍💻

You nice, keep going🌹



DMCA.com Protection Status