Loạn Tử Chiến - Taekook

Chương 48:



Jeon Jung Woo vội vã đóng sầm tấm thép cứng cáp, ánh mắt ông đề phòng nhìn qua nhìn lại một lượt rồi chạy về phía con trai mình.

"JungKook à, con không sao chứ?"

Nhìn vào gương mặt thân thương đã xa cách hơn một tháng qua, cơn tức giận trong cậu như hóa thành tro bụi mà bay đi không ít.

"Con không sao?"

Chợt nhớ đến vấn đề cực kì quan trọng mà bản thân chưa kịp hỏi lần ấy, JungKook mới trợn ngược mắt nắm lấy tay bố: "Mẹ đâu rồi bố? Mẹ cũng an toàn ở đây với bố chứ?!"

Chỉ thấy nét mặt Jung Woo trầm hẳn xuống, nhưng lại được khéo léo che giấu ngay. Ông hắn giọng, trông như chẳng muốn khai sự thật này với con trai chút nào.

"Mẹ con.. vẫn an toàn, mẹ đã theo một chuyến bay ra nước ngoài rồi"

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng JungKook cuối cùng cũng rơi tỏm xuống. Điều cậu mong muốn chỉ có thế thôi, gia đình yên ổn và an toàn.

"Vậy còn tôi?"

"Cậu bảo cậu sẽ là gia đình của tôi"

"Mà cậu lại bỏ gia đình đi thế này sao?"

"JungKook?! Con nghe bố nói không?"

"... Vâng?" Giật mình thoát khỏi một loạt tiếng nói trong hư vô, thần trí lại bắt đầu không tự chủ mà thả về người ấy trong một khoảnh khắc.

"Bố nói chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, ngay bây giờ, trước ngày mai. Con..."

"Bố đang nói gì vậy?" Một loạt từ ngữ kia chẳng thèm để đầu óc cậu bắt kịp. Rời khỏi đây? Trước ngày mai?

"Bố vẫn chưa nói con biết vì sao bố đã ở đây suốt thời gian này và quen biết những người kia!"

Jung Woo thắt chặt bờ vai đứa con trai bé bỏng. Ánh mắt ông như bị dồn đến đường cùng, tha thiết lẫn bất lực.

"Con trai à, chuyện không thể kể hết chỉ trong lúc này đâu. Chúng ta lập tức rời khỏi đất nước này, đến chỗ mẹ con, được chứ?"


Hàn Quốc rơi vào tình trạng thảm khốc như vậy đã hơn một tháng, nhưng JungKook - con trai ông vẫn an toàn sống sót đã là một phép màu, nếu bây giờ không bảo vệ thằng bé thì bên cạnh ông.. chẳng còn lại gì cả.

JungKook bỗng ngồi đực người ra trên chiếc giường nhỏ. Đầu óc chẳng mấy tỉnh táo suy nghĩ liên tục, một mâu thuẫn dần được hình thành.

Rời khỏi cái ổ dịch chết người này, về với mẹ, gia đình đoàn tụ, an toàn lẫn hạnh phúc...

... và bỏ lại Biệt đội sinh tồn mạnh nhất đã vì nhau mà sống sao? Bỏ rơi những con người đã chăm sóc một Jeon JungKook bị thương, mặc kệ những kỉ niệm lẫn hi sinh mà rời khỏi sao?

Jung HoSeok, Park JiMin, dì Su Mi.. họ có thể đang khốn khổ tìm kiếm JungKook ngoài đó, cậu lại nhẫn tâm phủi áo quay đi?

"Bố"

Jung Woo đang sắp xếp đồ đạc bỗng dừng tay. Nét mặt con trai khiến ông có chút dự cảm chẳng lành: "Sao vậy?"

"Bạn bè con vẫn còn bên ngoài, chúng con đã sinh sống cùng nhau trong một tháng qua" Ngập ngừng một chút, JungKook hướng bố mình nói tiếp "Con không thể bỏ mặc bọn họ được"

"Bạn gì cơ?"

JungKook loi khỏi giường tiến đến chỗ người bố với khuôn mặt sợ hãi kia. Cậu cũng chẳng biết bây giờ phải rời khỏi Hàn Quốc bằng cách nào, nhưng chỉ mong bố có thể chấp nhận điều này: "Chúng ta có thể đưa họ cùng đi được không bố?"

Jung Woo nhìn con trai mình một hồi lâu, lại ôm trán thở dài.

"JungKook à, bố biết những người đó đã giúp đỡ con. Nhưng bây giờ tìm họ chẳng khác gì mò kim đáy bể cả, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu con, phải rời khỏi đây sớm chừng nào tốt chừng ấy"

"Nhưng..."

"Làm ơn, JungKook, bố xin con"

Ánh mắt van nài của bố như thôi miên đại não đang dần mất tỉnh táo này.

Ngay khi JungKook vừa tính thốt ra hai chữ Đi thôi thì một nụ cười hình hộp nào đó dần xuất hiện, bay bổng xung quanh như đang cố thắt lại sợi dây giữa cậu và những con người ấy.

Không được, cậu không thể bỏ lại nhóm mình!

"Con sẽ đi tìm bọn họ, nếu bố không thích thì con sẽ đi một mình"


"..."

"Con không biết chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng cách nào, bố cứ nêu rõ địa chỉ xuất phát, con chắc chắn sẽ mang họ tới trước sáng mai"

Jung Woo lại ôm đầu, ông cất giọng mệt mỏi: "JungKook, con còn không biết họ vẫn an toàn hay không cơ mà..."

"Họ sẽ an toàn, bố hãy tin con!"

Biết ông sẽ chẳng thể thuyết phục nổi cái tính cứng đầu của thằng bé, sau một hồi suy nghĩ lâu dài, cuối cùng Jung Woo cũng nêu ra địa điểm phải xuất phát là nơi rìa biển gần khu Gamman-Dong.

Và tất nhiên ông sẽ không bao giờ để con trai phải ra đi một mình như vậy.

"Toàn bộ lính canh dưới hầm đều đã ngấm thuốc, con và bố sẽ ra khỏi hệ thống bằng đường ở hướng khu C..." Jung Woo lôi một tấm sơ đồ của cái nơi quái quỷ này để hướng dẫn con trai, phòng khi cả hai bị lạc thì JungKook vẫn có thể dò được đường đi "... đây là dưới hầm, lên khỏi mặt đất chúng ta sẽ bò qua ống thông khí trong khu A2 vì sảnh chính có rất nhiều camera"

...

10:45 PM

Dưới ánh điện mờ ảo đang hòa cùng bầu không khí lạnh toát, có hai thân ảnh lần mò qua những cơ thể nằm im mà hướng ra cửa sau của căn hầm.

JungKook suýt nữa đã chết đứng khi nhìn thấy bên ngoài gắn rất nhiều camera, nhưng may rằng bố đã khéo léo cắt đứt toàn bộ mạch điện của chúng.

Jung Woo kéo con trai mình vào một góc khuất chẳng mấy người qua lại. Ông trèo lên, hướng đến tấm kim loại trên trần mà thuần thục sử dụng một thanh thép ngọ nguậy vào bản lề nhỏ đang bám chặt ấy.

Nó lập tức ngoan ngoãn mở bung.

JungKook nhìn hành động của bố quen thuộc đến kì lạ, phải mất tới mấy chục giây mới kịp nhớ ra mọi chuyện: "Bố đã áp dụng cách mở cửa nhà chúng ta vào cái này sao?!"

Jung Woo cười cười. Phải là ông đã áp dụng cách mở cửa này vào nhà mình mới đúng.

Cẩn thận trèo ra khỏi căn hầm lạnh lẽo, kéo JungKook cùng lên rồi lại tiếp tục luồn lách tránh né mấy tên lính đang đi đi lại lại trên này.


"Thấy con đường nhỏ kia không?"

JungKook nhìn theo hướng mà bố đang chỉ. Hai người nấp sâu vào một lô vũ khí lớn nên vẫn xem như an toàn tính đến thời điểm này.

"Con hãy chạy đi trước, cuối đường sẽ có một ống thông gió ra bên ngoài, chỉ cần bò vào trong, đến đó có thể dùng tay tháo cánh quạt rồi trèo ra"

JungKook hồi hộp nuốt ực một phát. Mặc dù đã trải qua nhiều cuộc chạy nhảy đẫm máu bên ngoài nhưng giờ phút này vẫn không thể thong thả bỏ trốn được. Vì cậu có cảm giác, nếu bị đám lính kia bắt lại sẽ chẳng nhìn thấy nổi Mặt Trời ngày mai.

"Đi đi, bố sẽ bám theo sau"

Bước chân nhẹ nhàng di chuyển về phía đó. JungKook lo lắng quan sát xung quanh một lượt trong khi bàn tay cạy mở cửa thông gió dính chặt trên tường.

Thứ cứng đầu này cuối cùng cũng chịu rời ra.

Một thân khoác chiếc áo phao của bố lập tức chui tọt vào. Cậu vừa khổ sở lê lết trong cái ống chật hẹp, vừa phải chịu làn gió lạnh toát ập vào mặt, cũng chẳng thể quay đầu xem tình hình bố thế nào.

Jung Woo thấy con trai đã bò được một đoạn khá an toàn mới cẩn thận chạy theo sau.

Nhưng khốn khiếp, vừa chui được nửa người thì hàng loạt âm thanh chói tai bỗng vang ầm lên khiến JungKook đang khó khăn cạy cánh quạt cũng giật mình nảy một phát.

Bụp

Ashh đầu của cậu, đau chết mất!

"Là tiếng còi báo hiệu! Nhanh lên JungKook!!"

Không ngờ đám lính kia ngóc dậy nhanh đến thế. Tiếng còi đó chỉ có thể thuộc khu hầm ban nãy thôi.

"Mau chia ra ở các khu vực trống! Đóng tất cả cổng trong lại! Tìm cho ra bọn họ!!"

"Vâng!!"

Âm thanh giày dép va chạm với nền vang thẳng vào đại não JungKook. Cậu chẳng thể tập trung hoàn toàn nữa, bàn tay run run tháo gỡ con ốc cuối cùng.

"Cố lên con trai! Không sao cả, bố vẫn ở đây"

Leng keng leng keng một hồi, cánh quạt đầy bụi kia yếu ớt rời ra, rơi thẳng xuống dưới.

JungKook thò đầu ra bên ngoài đã ho sặc sụa vì vừa rồi hít phải gió lẫn bụi quá nhiều.

Jung Woo phía sau thò lên đưa cho cậu một sợi dây thừng dài, ông cố hạ giọng hết cỡ: "Móc một đầu vào nền rồi thả ra, con hãy trèo xuống trước đi!"


Khá lo ngại vì cái độ cao ngất ngưởng từ vị trí này nhưng JungKook vẫn răm rắp làm theo lời bố.

Dần trao cơ thể cho bức tường cứng cáp, cậu hai tay nắm chặt sợi dây, khuôn miệng nhỏ thở hắt ra rồi từ từ leo xuống.

Nét mặt bỗng mếu máo bất thường, JungKook trèo được nửa đoạn đường đã dừng lại, cái độ cao này thật sự khủng khiếp!

"Bố ơi, con sợ"

Một màn trốn thoát đầy căng thẳng cứ thế diễn ra trong đêm tối. Hai bố con Jeon vẫn may mắn né được sự đánh hơi của bọn lính, an toàn chạm đất.

"Bố, cổng..."

Nghe thấy âm thanh khàn khàn từ con trai, Jung Woo vừa lia mắt đến cái thứ đen thui lại càng thêm mệt mỏi.

Toàn bộ nơi này không biết từ khi nào đã xây dựng thêm nhiều bờ tường đến vậy. Những dãy bê tông cốt thép tạo thành một đường chạy dài xung quanh. Xem ra Chính Phủ sử dụng tiền của dân chẳng được lòng họ cho lắm.

JungKook nhắm mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở để chuẩn bị cho màn vượt rào đầy gian nan tiếp theo.

Cậu bước chân theo sát bố, tay cầm một cây gậy gỗ vừa nhặt được xem như vật phòng thân.

Hai thân ảnh cứ thế lần mò trong bóng tối đến gần bờ tường khổng lồ kia. Không súng ốc, không điện đuốc.

Đột ngột, cảm nhận được có điều không ổn, Jung Woo lập tức ôm JungKook té lăn xuống một đám cỏ dài gần đó.

Cậu cũng bất ngờ không kém nhưng lại chẳng dám mở miệng hỏi han, chỉ trợn mắt nhìn một cái bóng đen xì đang đi đi lại lại quanh khu vực họ vừa đứng.

Nó đã ở đó lúc nào vậy? Như ma ấy!

Cứ ngỡ kế hoạch tẩu thoát sắp thành công, nhưng số của bố con nhà Jeon xem ra cũng thật sự xui xẻo.

Những đốm sáng màu đỏ lần lượt chĩa vào mặt hai người đang nằm im trong đám cỏ. Cái bóng thoăn thoắt ban nãy dần bước tới, mang một nguồn sáng từ thiết bị của hắn rọi thẳng vào JungKook.

"Lâu ngày không gặp, anh JungKook"

_________

👩‍💻

You nice, keep going🌹



DMCA.com Protection Status