Loạn Tử Chiến - Taekook

Chương 38:



Hai mái đầu tròn tròn luồn qua luồn lại dưới những ngôi nhà sáng trưng điện.

JungKook cùng JiMin tay ôm chặt súng không rời, bước chân nhẹ như mây vụt đi.

Vừa ló đầu ra khỏi một thùng rác lớn đã bị gương mặt bất thình lình xuất hiện của TaeHyung dọa đến rơi cả hồn. JungKook mà lỡ tay kéo cò thì coi như xong.

"Cậu có sao không JungKook?!" TaeHyung vừa được tái ngộ với người thương đã quắn cả lên. Anh vội chạy đến, vòng tay giãn lớn bao chặt người kia lại.

"Tôi.. không sao. Anh không cần phải..."

"Lúc đầu cậu nên ở bên ngôi nhà đó với tôi. Nhỡ đâu bọn chúng tấn công bên cậu trước thì sao?" Giọng nói trầm ấm trời ban lúc này càng khản đặc hơn cả. TaeHyung thật sự không dám nghĩ đến cảnh JungKook bị bao vây rồi tấn công, anh lại chẳng thể bay qua thật nhanh để cứu cậu.

Cái cảm giác ấy, khi người mình yêu gặp nguy hiểm mà bản thân lại không thể bảo vệ... bất lực và đau đớn lắm.

"Hai người tình cảm ghê nhỉ. Nhưng chúng ta đang có việc quan trọng hơn kìa" Seo Yeon đứng khoanh tay, khó hiểu lắc lắc mái tóc buộc cao với hình ảnh trước mặt.

Sau lưng cô là một hàng dài khoảng 30, 35 người. Đều là những chàng trai, cô gái mạnh mẽ xung trận ở ngôi nhà đối diện JungKook. Mỗi gương mặt là một nét thất vọng giống nhau. Có người thậm chí còn gục xuống đất khóc nghẹn.

Sự tấn công quá mãnh liệt và đầy kinh dị này đã làm hao mòn tinh thần của họ không ít.

Lực bất tòng tâm.

"Thôi nào mọi người, biểu hiện đó là sao vậy? Đừng kéo tinh thần của nhau xuống thế chứ" Seo Yeon nhìn cái tình cảnh lạnh tanh này mà ngán ngẩm.

"..."

Có lên tiếng một hay nhiều lần thì cũng vẫn vậy. Người nào người nấy đều trưng ra gương mặt như đưa đám, có lẽ cái đích được vạch ra lúc đầu đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Cũng chẳng thể trách người ta được. Hao tổn biết bao nhiêu công sức nhưng chẳng giải quyết được gì, thậm chí còn mất đi vài mạng sống đáng trân quý. Có mạnh mẽ, có cứng cáp đến mức nào cũng không chịu được huống chi những thanh niên đang ở độ tuổi đẹp đẽ với cái số phận nhấp nhô này.

"Chị Seo Yeon à, chúng ta đã cố gắng hết sức có thể.. nhưng thất bại rồi đó"


"Đúng vậy. Bây giờ chỉ có thể bỏ đi bằng cổng sau thôi chứ chị còn muốn cái gì nữa!!"

"Nhưng còn người trong hai căn nhà ở cuối mà!" JiMin nghĩ đến dì Su Mi và ông tiến sĩ vẫn còn trong đó cùng những đứa trẻ vô tội thì không khỏi tức giận trước sự ích kỉ của người vừa lên tiếng.

Người đó đứng dậy, một bộ dạng trừng lớn mắt như côn đồ tiến về phía cậu.

Anh ta vừa đi vừa nói: "Cậu bảo cái gì?"

"Cậu thích thì đi đi, cứu người ta đi. Tôi không muốn bản thân cận kề cái chết như vậy nữa"

"Người thân tôi bỏ mạng mà tôi còn không cứu nổi. Cậu bảo tôi lại đi hi sinh mình để giúp người ta sao?"

Rồi anh ta như đổ thêm dầu vào lửa, quay phắt lại tuyên bố một cách hùng hổ với đám đông ở đây.

"Các người không thể ép người khác giúp mình được..."

Tên đó vừa thốt được vài chữ thì đột nhiên một âm thanh Bụp vang lên rõ ràng, cả cơ thể đó ngã rầm xuống đất trước con mắt kinh hãi của mọi người.

JungKook tay hạ thanh sắt. Cổ họng nuốt ực một phát sau khi đánh ngất hắn ta.

"Đừng nói mấy lời vô ích đó nữa" Cậu liếc mắt nguy hiểm. Thái độ khó chịu hiện rõ mồn một qua đôi môi đang bị day nghiến trầm trọng.

Cái kẻ phát ngôn thiếu suy nghĩ nằm dưới chân đã kích động đám đông ở đây chưa đủ, hắn còn muốn lôi kéo mọi người bỏ đi cùng sao? Lúc này đang là thời khắc nhạy cảm, chỉ cần một phương pháp có lợi chút ít với họ thì khi ấy cũng chẳng ngần ngại thực hiện. Nhưng bỏ lại tất cả những con người vô tội đang chờ đợi bọn họ kia... thực sự không nên.

"Đi một mình sợ chết à? Ra ngoài đó nghĩ sẽ bình an hay sao?" TaeHyung đến đá đá vào chân tên đó rồi khinh thường lên tiếng.

Một vài thành phần vì bất bình với hành động của JungKook mà đã tức giận rời khỏi nơi này, kéo theo số lượng từ bỏ lên đến 20 người.

Đi rồi, để lại cho con hẻm nhỏ một bầu không khí lạnh tê tái.


Ông trời cũng chẳng biết thương người gì cả. Cứ đem sấm vang ầm trời cùng mấy làn gió mạnh quật vào những lọn tóc rối mem của các chiến sĩ thực thụ còn lại.

Bỗng một người nào đó ngồi dậy.

JungKook thở dài. Lại thêm thành phần nữa bỏ cuộc sao?

Cô gái đó bước chân hướng ra khỏi con hẻm. Tưởng chừng như cô ta sẽ biến mất hút thì đột ngột lại quay trở vào, trong tay một con dao và khẩu súng lục.

Người ấy thở dài, lắc đầu.

"Nhanh nào, tôi còn về đón mẹ nữa"

Một lúc sau, những người khác đều toàn bộ đứng lên.

__________

HoSeok nằm dài trên nóc nhà. Nặng nề hít thở mà cảm nhận độ ẩm trong không khí ngày càng tăng.

Lúc nãy anh có phát hiện những cái bóng đen di chuyển đằng xa. Cứ ngỡ là xác sống, nhưng nhìn kĩ một chút thì đó lại là những người ở cùng nóc nhà với TaeHyung. Họ đều hướng đến cổng sau ở cuối khu tập thể mà chui tọt ra ngoài.

HoSeok cười khẩy: "Rút lui rồi à? Yếu thế!"

"Đại ca, chúng ta cứ ở đây sao?" Song Ha bắt chước điệu ngồi bó gối của em trai, anh chán nản lên tiếng.

Một số anh chàng may mắn sống sót xung quanh hai người cũng rầu rĩ không kém. Đông xác sống như vậy, mấy người kia bỏ đi hết thì ai sẽ giúp họ đây.

HoSeok tức tối ngồi phịch dậy, định mở miệng càu nhàu thì đã suýt té thẳng xuống vì tiếng nhạc khủng bố hơn cả sấm bất chợt vang dội.


"Cái quái gì vậy??"

"Nhạc ở đâu thế?!"

"Chưa đủ điên khùng hay sao mà ai còn bật nhạc vậy?"

"Tôi biết bài này nè!!"

Song Ha và HoSeok bò đến bên mép. Không chỉ hai anh mà những người khác đều trố mắt ra quan sát chiếc loa lớn của họ chẳng biết khi nào đã được kéo về cuối khu tập thể thể kia.

Hai vị huynh đệ đây không nói cũng biết là do ai nghĩ ra rồi.

Song Ha tự hào cảm thán: "Ôi em trai của tôi"

"YEAH, IM GONNA TAKE MY HORSE TO THE OLD TOWN ROAD
IM GONNA RIDE TIL I CANT NO MORE..."

Ngững người bò trườn trên nóc đều phải chặn đứng lỗ tai mình để không phải chịu đựng âm thanh quá lớn bất ngờ này.

Tiếng nhạc rung trời lở đất như thôi miên hàng trăm tên xác sống tụ tập một đống dưới ngôi nhà này về bên đó. Chúng chạy như nước lũ, bị con người lừa một cách trắng trợn.

HoSeok đột nhiên cảm nhận được cú đau điếng từ sau lưng. Anh quay phắt lại, thấy quả đầu xoăn xoăn của TaeHyung thò lên khỏi nóc nhà thì vui mừng hết nấc

Những người khác biết đã có phao cứu sinh thì không khỏi hạnh phúc vô bờ bến. Có người còn hét lớn, nhưng tiếng nhạc thật sự quá lớn để có thể nghe thấy.

Sau đó, lần lượt từng cơ thể một trèo xuống khỏi chiếc thang cao ngất được bắt lên.

Song Ha vừa đạp xuống nền đất đã hứng nguyên một thân hình của em trai lên mình. Anh xoa xoa lưng JiMin bảo: "Em làm gì vậy? Cũng đâu phải con nít"

"Em sợ anh sẽ bị bọn chúng..." JiMin ôm chặt cổ anh trai thút thít.

"Thôi được rồi được rồi, bỏ anh ra nào. Ôi cái lưng của tôi"

Sự đoàn tụ vui vẻ của anh em nhà Park kéo tinh thần những người xung quanh dãn ra không ít.


HoSeok nhìn xung quanh một lượt. Đợi chút... tại sao số lượng ở đây lại đông như vậy? Còn có cả người già và trẻ em nữa.

"Chúng tôi đã đưa tất cả đến đây rồi, chỉ thế mới có thể dụ đám đó đến cuối cổng, nơi xa vị trí này nhất" Seo Yeon thấy người đàn ông đẹp trai với thanh kiếm trên lưng cứ trưng ra gương mặt khó hiểu thì không chần chừ giải thích.

"Với lại cái ý tưởng lấy nhạc để lừa chúng là của thằng bé răng thỏ này" Cô tính vươn tay bẹo cái má đáng yêu ấy một chút. Nhưng có người nào đó đã lườm lên lườm xuống, lườm trời lườm đất mà kéo cậu bé răng thỏ kia ra sau. Đồ keo kiệt!

Ồ! thế là HoSeok và Song Ha đoán sai rồi.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Su Mi đi đến lo lắng hỏi.

Câu trả lời dành cho bà là một chàng trai trẻ chạy từ bên ngoài vào. Cậu ta thở hồng hộc, có lẽ đã phải cảnh giác rất nhiều.

"Chị Seo Yeon.. hộc.. bên ngoài cổng trước không còn xác sống nữa, chúng ta thật sự có thể chạy ra ngoài"

JungKook nghe thế liền hối thúc không thôi: "Mau đi thôi! Không thể ở đây được nữa. Hãy tự giữ lấy mạng sống của mình!"

Tất cả người xung quanh cũng chẳng biết họ tính như thế nào cả. Chỉ cần có một con đường sống, chỉ vậy thôi.

"Seo Yeon, cô rành rõi về nơi này nhất. Hãy đưa mọi người đến vị trí an toàn, chúng tôi sẽ lái xe ngay theo sau" TaeHyung vừa nói hết câu, một cảm giác chẳng lành lại trỗi dậy mãnh liệt trong từng noron thần kinh. Nhưng đây không phải là lúc để ý những cái giác quan thứ sáu đó.

"Tại sao chúng ta lại đi sau vậy?" Song Ha khó hiểu.

"Bọn nó có thể quay lại bởi tiếng động cơ xe, khi đó thì.. mọi người không thể chạy được nữa" JungKook thở dài vài hơi, tiếp nhận cái mùi đất ẩm ướt rồi nói tiếp: "Bên ngoài tối như thế, xác sống không thể nhìn được nhiều nên nếu có bắt gặp, mọi người hãy tấn công vào cổ và đầu nó. Tuyệt đối hạn chế sử dụng súng! Có thể lại kéo thêm nhiều con khác đến"

Vài giọt mưa nặng trĩu đã bắt đầu rơi lộp bộp xuống nền đất. Tia sét đẹp đến tàn nhẫn vẫn không buông tha cho sắc trời tối đen như mực.

"Được! Mau di chuyển nhanh thôi!"

_________

👩‍💻

You nice, keep going🌹




DMCA.com Protection Status