Loạn Tử Chiến - Taekook

Chương 37:



JungKook vẫn nằm im bất động trên sân thượng. Cả người như bị hút tít hồn lên cao mà nhìn chằm chằm từng con xác sống một đang chạy như điên vào tòa nhà nơi có HoSeok và SongHa đằng đó.

"Cái quỷ gì vậy??"

"Tại sao điện lại bật hết lên?!"

"Con m* nó bọn chúng sẽ xơi tái chúng ta mất!!"

Hàng chục tiếng nói hoảng sợ thốt lên tứ phía. Nhưng duy chỉ có âm thanh nức nở của JiMin khiến cậu phải chú ý.

"Anh.. anh.. hai..."

Đôi môi vốn đỏ hồng tự nhiên ấy ngay lúc này lại trắng bệch hệt xác chết.

JungKook hốt hoảng, vội vực dậy kéo tay người bạn hiền lành này xuống khi thấy JiMin có ý định muốn đứng lên.

"JiMin, bình tĩnh đi. Cậu đứng dậy bọn nó sẽ thấy mất!" Chất giọng JungKook cũng bắt đầu run rẩy.

Phía bên ngôi nhà đối diện, tình hình cũng chẳng khá hơn mấy. Những thanh niên bắt đầu hoảng loạn trước sự việc kì lạ này. Có người thậm chí còn suýt hét toáng lên khi toàn bộ điện vừa được bật.

"Các cậu im hết đi!!"

Sự chú ý của mấy tấm thân vạm vỡ nằm đó cuối cùng cũng chịu đặt lên Seo Yeon - người vừa cất tiếng nhắc nhở.

"Cửa lên tầng thượng của tất cả các ngôi nhà mà chúng ta ở cũng đóng rồi. Chúng nó sẽ không biết được, nhìn từ dưới lên thì vẫn sẽ là một màu đen thôi. Hoảng cái gì?!" Người con gái mạnh mẽ, tay ôm khẩu súng tỉa cố kìm lại cơn sợ hãi trong lòng. Không phải bản thân sắp gặp nguy hiểm, mà là vì lo lắng cho người chồng đang ẩn nấp ở một trong hai ngôi nhà đằng sau.

"Cậu" Seo Yeon lay lay vai TaeHyung nằm bên cạnh "Làm ơn hãy tập trung vào đi, ngôi nhà bên đó cũng chưa phải bị chúng lấn tới"

"À.. vâng"

TaeHyung chỉ sợ, khi đám xác sống đó mò lên được tầng thượng thì... làm sao mà anh kéo cậu chạy khỏi được chứ.


Lúc này, HoSeok ở bên ngôi nhà đang bị bao vây nhiều nhất cũng không dám rục rịch. Anh với những người khác nín im thin thít, lắng nghe âm thanh như mấy con khủng long con bên dưới.

"Sao nó đột nhiên im lặng vậy?" Câu hỏi của một ông chú nào đó gây sự chú ý không ít.

Những gì họ cảm nhận được qua thính giác bây giờ chỉ còn lại tiếng bước chân và vài tiếng kêu lạc khạc bên dưới đường kia.

"Bọn nó đi rồi đúng không?! Tôi phải xuống đó với con gái tôi, mấy người thích chiến đấu gì thì tự đi mà làm!" Ông chú đó có vẻ đã quá hoảng rồi. Những hành động tiếp theo hệt một kẻ mất trí, tự lao đầu vào lửa.

"Ju Dong Geum!! Ông làm cái gì vậy?!"

Chỉ thấy Dong Geum vụt dậy với tốc độ ánh sáng, bàn tay đầy vết chai sạn cạy mở cửa thông với tầng thượng này.

Những người nằm đó có đứng dậy cũng không thể ngăn kịp ông ta. Bọn họ chỉ trợn ngược mắt, toàn bộ vũ khí đều hướng đến nơi ấy rồi bước chân lùi dần về sau. Mỗi gương mặt đều là một nỗi hoảng sợ giống nhau.

Dong Geum vẫn khăng khăng cho rằng bọn nó đã bỏ đi trong khi thần trí ông ta không hề tỉnh táo. Vừa vội vã phóng xuống khỏi bậc thang, mí mắt bao phủ con ngươi dãn lớn lập tức được tạt lên một tầng mồ hôi lạnh.

Những cái mồm dính đầy thứ màu đen đặc sệt quay đầu lại. Hàng chục con ngươi đục ngầu trong hốc mắt sâu lần lượt hướng về bữa ăn ngon tự dâng mình tới cho bọn chúng.

Bọn... bọn nó không phải đã đi hết sao?

Hai cẳng chân run lẩy bẩy. Cái suy nghĩ bỏ về với con gái cưng lập tức được những con xác sống đang vồ tới thay thế.

Dong Geum cũng khá nhanh nhẹn khi đã vẩy chân đạp tên mồm thối lao tới gần nhất. Nhưng ở đây có tới cả chục con, đánh được một đứa không có nghĩa sẽ hạ được hết anh em nó.

Ông chú hốt hoảng hét toáng. Đôi giày cũ kĩ đạp mạnh vào bậc thang để quay ngược lên trên. Và một thứ đáng ghét hơn rất nhiều là đã kéo theo đám đó đến với những người vô tội trên này.

"ARG ARGGGG ARGGG ARGGGGG...!"

HoSeok cảm nhận cái sự rung chuyển long trời lở đất ở đây. Anh lập tức rút kiếm, đầu óc cố khâu vá lại sự tập trung để đối đầu với thứ ma quỷ ấy.


"Aaaaaaaa!!"

Ai nấy đều trố mắt ra nhìn nạn nhân đầu tiên đang bị đè ra gặm lấy gặm để kia. Tiếng thét của anh ta, thê lương đến trời mây cũng muốn đổ sập.

Nhắc đến mới để ý, tình huống sinh tử lúc này mà Ông Trời còn muốn gieo vài tia sét ầm ầm xuống. Đáng sợ chỉ thêm đáng sợ.

Từng tên một cứ ngoác cái mồm ra tận mang tai mà bổ nhào tới. Bọn họ lúc này cũng chẳng còn kế hoạch gì cả, chỉ biết bắn chém loạn xạ để bảo vệ bản thân.

Khung cảnh hỗn loạn hệt một đàn kiến bao quanh thanh kẹo ngọt.

Ngôi nhà đằng đó gặp tai họa kinh khủng như vậy nhưng JungKook và JiMin bên này cũng chẳng thể chạy qua được, hai người thực sự hoảng lắm rồi.

Dưới đường, bọn xác sống khác nghe thấy tiếng đạn trên cao cũng chen lấn theo đám đông muốn lên đó. Lúc này mà bước chân xuống là coi như không toàn thây.

Những người ở hai ngôi nhà dưới này chỉ còn cách giương súng bắn đến đó thôi. Giúp được bao nhiêu thì giúp.

HoSeok đem lưỡi kiếm xén bay một cái đầu kinh khủng, rồi lại quay sang thọt vào tim của hết tên này đến tên khác. Đường kiếm chạy trong không khí điêu luyện hệt mấy bộ phim tu tiên.

Anh, Song Ha và những người còn lại đều chiến đấu đến rã cả tay. Máu lẫn thứ chất đặc sệt văng đầy sân thượng.

Bọn họ thề, nếu biết được kẻ nào đã bật máy phát điện thì chắc chắn sẽ phanh thây tên đó ra rồi vứt cho xác sống nhai.

"Đại ca!! Không xong rồi, chúng cứ úa lên càng nhiều hơn!!"

Song Ha vừa nói xong đã suýt thì ăn nguyên một cú cạp của tên nào đó từ phía sau, nhưng may vẫn còn người khác bắn giúp.

HoSeok nghe thế, cả người vội vã tìm đường thoát thân mặc dù tỉ lệ sống sót chẳng là bao cả.


"Kia! Mau nhảy sang bên đó!!"

Anh kéo Song Ha đến một bục cao tầm trung. Hai thân thể vừa phóc lên đã thu hút những người khác.

"Mau chạy thôi! KHÔNG CHỐNG NỔI ĐÂU!!"

Mắt thấy càng ngày càng nhiều con chen lấn nhào đến, HoSeok liền không chần chừ mà hạ thấp người để lấy đà, sau đó nhảy vụt lên cao, thành công mỹ mãn đáp phịch xuống nóc nhà bên cạnh như những dân chơi Parkour* chuyên nghiệp.

Song Ha cũng không muốn bỏ mạng tại đây nên đã chòm người nhảy theo, nhưng thế quái nào lại sượt chân, tay chỉ bắt được phần viền của nóc, cả người thả đung đưa trong không trung.

Mấy hàm răng lết bết đầy thịt bên dưới cứ ngoác toang ra mà hét, chực chờ thức ăn của chúng rơi xuống rồi chén sạch.

May mắn rằng HoSeok vẫn đủ sức để kéo anh lên cùng. Hai người thoát thân khá an toàn, tiếp tục công cuộc giải cứu những người đi sau.

Vài anh chàng hết sức xấu số khi không dùng đủ lực rồi lao thẳng xuống con hẻm bên dưới, trở thành món mồi ngon cho xác sống lao đến cắn xé tới tóe máu.

"Các cậu làm tốt lắm" Song Ha nhìn xuống, lòng ẩn đau thầm thả ra vài câu tạm biệt.

JiMin thấy anh trai mình an toàn đứng tại căn nhà bên đó thì tim cũng muốn nhũn cả ra. Tay cầm khẩu súng dần hạ xuống. Lúc nãy nả không biết bao nhiêu đạn cũng chỉ mong hai người họ an toàn.

"Chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu?" JungKook khó hiểu trước câu nói đột ngột của một người khác.

"Thoát khỏi đây từ cổng sau. Bây giờ ngồi dính ở đây chờ bọn chúng tự bỏ đi sao? Trời cũng muốn đổ mưa rồi!"

"Nhưng còn những người vừa mới..." Cậu vừa nói nửa câu đã bị người kia khó chịu cắt đứt.

"Cậu không muốn thì để tôi đi! Thích sống hộ người khác thì cứ việc" Nói xong, anh ta quay phắt đầu muốn rời khỏi sân thượng.

"Này cậu kia! Bên dưới có biết bao nhiêu quái vật mà cậu cứ thế đi à?"

"Bọn chúng tập trung hết bên ngôi nhà kia rồi, mấy người muốn thoát thì làm ơn nhanh cái thây lên đi"

Sự hùng hùng hổ hổ của anh ta như thôi miên hết đầu óc những người khác. Rồi lần lượt, từng người một bước đi, khuất khỏi cái tầm nhìn bất lực của JiMin và JungKook.


"JungKook à, làm sao đây?" JiMin lo lắng hỏi.

"Ý đó cũng không tồi lắm" JungKook lên tiếng rồi lại quay đầu sang ngôi nhà đối diện, vừa vặn bắt gặp ánh mắt TaeHyung dán vào mình.

Cậu thấy anh lo lắng khi những người bên này rời đi hết. Muốn bắt chuyện với nhau nhưng lại sợ sẽ thu hút nguyên một đám quái nhân đó về đây.

"Chúng ta đi thôi"

"JungKook?"

"Cứ đi theo tớ, sẽ không bao giờ bỏ lại nhóm của mình"

JungKook nói xong, quay sang hất hất đầu xuống dưới với TaeHyung.

Anh lập tức hiểu ngay.

Cơ thể khỏe mạnh xách theo cây súng lục lạch bạch chạy tới mở cửa thông với tầng thượng rồi chui xuống.

Đúng là Tâm linh tương thông.

Seo Yeon thấy chàng trai kì lạ này bỗng nhiên chạy mất, cộng thêm việc những người ở ngôi nhà đối diện cũng rời đi thì tay chân liền phắt dậy, kéo theo hội chiến sĩ biến mất tăm trước con mắt hoang mang của HoSeok và Song Ha đằng đó.

Mây đen dần kéo bè kéo lũ đến che kín cả một bầu trời đầy sao nọ. Mấy tia chớp giận dữ nhá lên khắp nơi. Những làn gió mạnh mẽ bắt đầu quật lên quật xuống.

Dự đoán một ngày mới phủ đầy đau thương.

_________

👩‍💻

You nice, keep going🌹

*Parkour: Bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác. Kiểu như nhảy qua mấy nóc nhà ý.




DMCA.com Protection Status