Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 92: Lừa gạt hãm hại



Thấy thái độ của Phan Chương, trong lòng ta hiểu rõ hắn không phục, ta nhất định phải thu
phục hắn. Không thèm nhìn khuôn mặt quật cường đó, ta cất đi hình ảnh
hiền hòa, đem khí thế của mình mạnh mẽ phóng ra, nhìn về phía hải vực
trước mắt, lạnh nhạt hỏi hắn: “Ta nghe nói, tướng quân vốn dĩ muốn tới
Giang Đông, phải không?” Từ Thịnh nhìn ta trong lòng chấn động, Phan
Chương bị khí thế của ta ép tới, thấy miệng khó nói ra lời, nhưng mà,
tính cách kiên cường của hắn vẫn chiếm thượng phong: “Không sai. Vốn là
muốn như vậy, nhưng bị thủ hạ của ngài bắt…” Ta xoay người nhìn hắn:
“Hiện tại theo tướng quân, nếu như chúng ta khai chiến với thủy quân
Giang Đông, ai chiếm phần thắng lớn hơn?” Phan Chương nghĩ một chút:
“Ngài.” “Vì sao?” Hắn khinh thường nói: “Chiến thuyền như vậy ai có thể
địch được? Còn chưa nói mỗi binh lính đều mạnh hơn!” Hắn rất có lòng tin vào chính mình.

Ta quay lại nhìn mặt biển: “Đối
với một dũng tướng mà nói, có được vũ khí tốt, đội quân tinh binh, là có tiền vốn để thắng địch. Nhưng mà ta nói thật cho ngươi biết, nếu như
lúc này ta mang theo các ngươi đánh Giang Đông, chúng ta nhất định
thua.” Phan Chương đỏ mặt tía tai: “Ngài, ngài xem thường chúng ta!” Ta
cười lạnh: “Xem thường ngươi sao? Ta nếu xem thường ngươi, đã không mời
ngươi đến. Phan tướng quân, chiến tranh là so thực lực tổng hợp, là so
sánh mưu lược, lương thảo, quân nhu, nhân số, tướng lĩnh đôi bên, không
phải chỉ một lần thắng hay một lần ra trận là làm được. Ta cũng tin nếu
lúc này cho ngươi lãnh binh đi đánh một trận với thủy quân Giang Đông,
ngươi có thể thắng. Nhưng mà, ngươi dám cam đoan có thể tiếp tục thắng
mà lấy được Giang Đông không?” Từ Thịnh nghe xong lời ta nói liên tục
gật đầu. Phan Chương tuy rằng tính cách liều lĩnh, nhưng không phải
người không có đầu óc, hắn cũng hiểu ta nói rất đúng, nhưng mà, thấy bộ
dạng trói gà không chặt của ta, vẫn thấy không phục, liền đứng một bên
kêu hừ hừ.

Ta cười: “Xem ra Phan tướng quân vẫn
chưa phục, đúng không?” Phan Chương hừ một tiếng, không nói câu nào. Ta
hỏi tiếp: “Tướng quân có phải rất tự tin vào võ nghệ của mình không?”
Phan Chương ngẩng cao đầu nói: “Đương nhiên.” Ta quay đầu gọi Tần Dũng:
“Tần huynh, võ nghệ Phan tướng quân chính là nhất lưu, ngươi có dám lĩnh giáo anh ta một chút không? Tiện thể để ta xem công phu ta dạy ngươi
mấy năm nay có tiến bộ gì không?” Tần Dũng cười, tiến lên nói với Phan
Chương: “Tần Dũng bất tài, mong tướng quân dạy bảo, không biết ý tướng
quân thế nào?” Phan Chương và Tần Dũng có quen biết, vì căn cứ này cần
thứ gì đều do Tần Dũng mang đến, cũng truyền lại mọi mệnh lệnh của ta.
Nhưng mà, bọn họ chỉ biết Tần Dũng là quản gia của ta, không biết võ
nghệ hắn thế nào. Phan Chương đối với võ nghệ của mình rất tin tưởng,

hắn cùng Từ Thịnh là ngang ngửa nhau. Lúc này, nghe ta nói xong cũng kìm nén không được: “So thì so, ai sợ ai.”

Từ Thịnh
lúc này bối rối nhìn ta. Hắn rất thông minh, từ lúc ta để hắn tới đây
tiếp quản việc chế thuyền cùng huấn luyện tinh binh, chỉ biết ta nhất
định không tầm thường. Sau khi đến nơi này, nhìn thấy căn cứ thủy quân
và hiện trạng không thể tin nổi của Thọ Quang, mọi thứ đều nằm ngoài dự
liệu của hắn. Cho nên, lúc này trong lòng hắn đã đặt ta ở vị trí chủ
công. Mà năng lực của Phan Chương, hắn hiểu rất rõ, thấy ta cố ý khơi
mào cuộc tranh tài, hắn biết ta muốn giảm bớt ngạo khí của Phan Chương,
thu phục hắn. Cho nên, mặc dù hắn không hiểu rõ thực lực của Tần Dũng,
cũng biết Phan Chương tuyệt đối không phải là đối thủ, nếu không ta sẽ
không làm như vậy. Ta nhìn ánh mắt hắn, hiểu rõ suy nghĩ của hắn, liền
gật đầu cười.

Phan Chương đã cầm đao trong tay,
ánh mắt dừng ở Tần Dũng, bức tới bá khí của một viên võ tướng thượng
đẳng, khí thế bộc lộ không thể nghi ngờ. Tần Dũng trái lại, cả người hắn đứng im một chỗ, chỉ mỉm cười nhìn Phan Chương, lưỡi đao trong tay
buông thõng, khí chất thậm chí có một nửa giống với Vân ca ca. Nhìn Tần
Dũng, ta khẽ gật đầu, hắn đã trở thành một cao thủ, chỉ sợ đã ngang ngửa với Trương Liêu, ta có chút hối hận đã giữ hắn bên mình. Hứa Quần ở bên cạnh ta ánh mắt cũng nhiệt tình khẩn trương, nhìn tư thế của hắn ta
cũng nhận ra võ nghệ của hắn không thấp. Chỉ có Quản Hợi mang bộ dáng
xem náo nhiệt, thật sự chẳng có cách nào.

Phan
Chương hét to một tiếng chấm dứt giai đoạn đứng nhìn nhau, chỉ thấy hắn
tiến từng bước mạnh mẽ, đại đao từ trên lấy ngàn cân bổ xuống. Tần Dũng
căn bản không bị ảnh hưởng lấy một chút, đợi lúc đao tới sát người, mới
sải từng bước nghiêng người né tránh, đao trong tay đẩy ngang hướng vào
Phan Chương, tốc độ vô cùng mau lẹ. Phan Chương thu đao về cũng nhanh
không kém, lập tức đẩy đao của Tần Dũng lại. Tần Dũng căn bản không định tấn công tới, đảo mắt thấy Phan Chương thu đao, bản thân cũng lùi lại,
quét lưỡi đao xuống dưới, tư thế không hề thay đổi.

Ánh mắt Phan Chương nhìn Tần Dũng đã có ý đề phòng, ngạo khí trên người
cũng thu lại không ít. Tần Dũng vẫn mỉm cười, không chủ động tấn công,
đợi Phan Chương công kích. Phan Chương tính tình nóng nảy, ổn định lại
lập tức lại tiến tới, giành công kích trước. Tần Dũng gặp chiêu phá
chiêu, trong nhất thời coi như ngang ngửa. Ta nhìn một lúc rồi cười nói: “Hai vị cứ tận hứng, Tử Vân không theo cùng. Văn Hướng tướng quân,
chúng ta về quân doanh thôi!”


Trong một hiệp, ta
đã nhận ra Phan Chương nhất định sẽ thua rồi, không cần xem nữa, xoay
người gọi Từ Thịnh rồi đi xuống thuyền. Ta không muốn xem bộ dáng thua
cuộc của Phan Chương, bởi vì ta đã ra hiệu cho Tần Dũng không cần hạ thủ lưu tình. Từ Thịnh liếc mắt nhìn giữa sân một cái, lắc đầu theo ta đi.
Đến bờ, ta cười nói: “Công phu dưới nước Tần Dũng khẳng định không phải
đối thủ của Văn Khuê tướng quân, nhưng mà Văn Khuê tướng quân tính tình
thật sự quá thô, không phải đại tướng có thể độc chấn một phương. Văn
Hướng à, ông phải nhắc nhở hắn nhiều mới được.”

Từ Thịnh đứng cạnh ta không nói tiếng nào. Ta kỳ quái quay đầu nhìn hắn.
Từ Thịnh thấy ta quay đầu lại, đột nhiên khom mình hành lễ: “Văn Hướng
bất tài, hôm nay xin cùng chủ công định lễ vua tôi.” Ta bị dọa tới thất
kinh, vội lắc mình tránh đi: “Văn Hướng tướng quân, ngàn vạn lần không
được.” Từ Thịnh nghi ngờ ngẩng đầu: “Hay là chủ công chướng mắt Văn
Hướng, hoặc là ngài…” Ta vội vàng nói: “Tâm ý tướng quân, Tử Vân biết.
Nhưng mà ông lầm rồi, ta không phải chủ công gì đó, bản thân ta cũng là
mưu sĩ của chủ công thôi. Ông làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.” A? Từ Thịnh ngây người: “Ngài cũng là mưu sĩ cho người khác? Vậy ở đây… Chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai?”

Ta thật không
ngờ tới chuyện này, đành phải giải thích: “Tướng quân, chủ nhân nơi này
trước mắt là ta. Nhưng mà, chủ nhân thật sự là Đại Tư Không trong triều, Xa Kỵ tướng quân Tào Tháo, Tào Mạnh Đức.” Từ Thịnh đương nhiên biết đại danh Tào Tháo, hắn hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, ngài lại là mưu
sĩ của Tào Tháo. Vậy ngài làm sao dám đi lại ở Giang Đông, chẳng lẽ
không sợ chết sao?”

Ta cười: “Đây chính là nguyên nhân ta trước mắt là chủ nhân của nơi này. Việc ta là mưu sĩ được giấu
kín, hết thảy mọi chuyện chủ công không tiện ra mặt hoặc chuyện xây dựng căn cứ bí mật đều để ta làm.” Thấy ánh mắt kinh ngạc bất định của hắn,
ta lập tức đem những chuyện mình làm giải thích cho hắn nghe. Từ Thịnh
nghe xong, cười tự giễu: “Thì ra, Triệu Tử Vân ngài là mưu sĩ như vậy.
Có điều, ngài ngụy trang thật quá tốt. Nếu ngài không nói, tôi thật sự
cho rằng ngài trong lòng có chí lớn muốn xưng bá, cho nên… Ôi.”

Nhìn biểu hiện của hắn, ta hiểu rõ hắn nghĩ gì: ở nơi này dốc sức suốt hai
năm, đến nay mới biết mình ăn cơm nhà ai, hơn nữa, bản thân chưa từng
thấy qua mặt mũi chủ công. Chuyện này có phải quá sức kỳ quái không? Ta
nghĩ một hồi, đem mọi chuyện đổ lên trên người Tào Tháo, để hắn quy phục mới được: “Văn Hướng tướng quân, không phải ta cố ý giấu ông, cũng chỉ
vì sợ các ông không thể yên lặng ở nơi này, giống như Văn Khuê tướng
quân vậy. Phải hiểu rằng, nơi đây là căn cứ bí mật, mà Thọ Quang vốn là

địa bàn của Viên gia! Hiện nay lại là địa bàn của chúng ta, cho nên ta
phải nói cho rõ. Phải biết chủ công vô cùng coi trọng nơi này, vô cùng
coi trọng tướng quân. Tài hoa của ông chính là do chủ công nói cho ta
biết, chứ ta làm gì có bản lĩnh như vậy, lại đặc biệt chạy tới Giang
Đông mời ông xuống núi.” Nghe lời ta nói, trong mắt Từ Thịnh đảo vài
vòng. Ta âm thầm quyết định nếu hắn không nghe theo sẽ diệt khẩu ngay,
bởi vì ta tuyệt đối không cho phép hắn rời khỏi đây.

Cũng may không lâu sau, Từ Thịnh thở hắt ra: “Chẳng thể trách, ta đã nói
không hiểu Tử Vân ngài làm sao biết tôi, thì ra là Tào công biết tôi.
Tâm tư Tào công thật lợi hại, lại sắp xếp được chuyện như vậy. Có mưu sĩ như ngài, lại hành động như thế này, coi như các thế lực khác đã bị sắp xếp trong lòng bàn tay. Chủ công như vậy là người Văn Hướng ngưỡng mộ,
phiền Tử Vân bẩm báo với chủ công, Văn Hướng nhất định khiến chủ công
hài lòng.”

Ta nới lỏng thở phào một hơi: “Văn
Hướng, tác dụng của căn cứ bí mật này ông cần hiểu rõ. Lúc cần tới nó
còn rất lâu nữa, cho nên sự tồn tại của nó chỉ có chủ công và ta biết.
Bởi vậy, kinh phí cho nơi này mới do ta phụ trách toàn bộ, chủ công
không thể lấy một đồng tiền nào từ triều đình để chu cấp. Kỳ thực chủ
công cũng là không biết phải làm sao! Người thường nói thật có lỗi với
các ngươi và mã trường bắc Trường Thành, không thể công khai cho các
ngươi một danh phận, thật khổ cho các ngươi.” Giúp Tào Tháo nói tốt một
chút vậy.

Từ Thịnh lập tức nói: “Tôi hiểu mà.
Ngài nói chủ công cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, tôi không phải
loại người không biết nặng nhẹ. Ngài ở bên ngoài càng khổ cực hơn, đừng
bận tâm tới chúng tôi.” Ta cố ý cười khổ nói: “Ông ở chỗ này phát triển
không tốt, bảo ta làm sao báo cáo với chủ công? Lỡ như ta có sơ suất với các ông, chủ công không phạt ta xem như là tốt rồi. Thời gian dài ta
không tới đây xem xét, chủ công đã rất không hài lòng, nói ta không biết trân trọng ông cùng Văn Khuê chịu khổ, đã nói ta nhiều lần.” Ôi, ta chỉ có thể để Tào Tháo làm người tốt. Quả nhiên Từ Thịnh nghe xong rất cảm
động: “Thật sự đa tạ chủ công nhớ tới, cũng khiến ngài cực khổ rồi.”

Ta lập tức nói: “Ta không khổ gì hết. Có điều, ông yên tâm, nhẫn nại hai
năm nữa là được rồi. Lúc này chủ công sắp khai chiến với Viên Thiệu,
Viên Thiệu chắc chắn đi đời rồi. Đợi chủ công lấy được U châu, mã trường bắc Trường Thành có thể công khai, đến lúc đó, ta có thể đem toàn bộ
tiền tài đưa tới đây cho ông, ông tuyệt đối sẽ không thiếu tiền dùng,
phát triển sẽ rất nhanh. Cứ tin ở ta.” Từ Thịnh gật đầu: “Có mưu sĩ như
ngài ở bên cạnh chủ công, tôi tin tưởng.” Nghe xong lời nói phát ra từ
nội tâm của hắn, ta biết rằng hắn đã bị ta thu phục, nơi này đã có thể
yên tâm.

Thấy Từ Thịnh đã hoàn toàn quy phục, ta
nhắc nhở: “Văn Hướng, nếu hôm nay đã nói ra, ta xin nhắc nhở ông, cần
phải giữ bí mật, trừ ông và ta, không ai được biết chuyện này. Ông cũng
biết tính tình Văn Khuê, lỡ lộ ra, mục đích của đội quân này sẽ biến

mất. Giữ bí mật về nó, sau này chúng ta tấn công Giang Đông, cướp lấy
Giao Châu là lập công to. Lúc ấy, công danh của ông và Văn Khuê còn hơn
cả Tử Vân nữa.” Vì căn cứ thủy quân này, ta đem bản lĩnh gian thương giở ra: vừa hãm hại lừa gạt, vừa dùng danh lợi dụ hoặc, toàn bộ đều dùng
tới. Từ Thịnh cười: “Tôi không cần những thứ đó. Đại trượng phu có thể
làm chuyện oanh oanh liệt liệt một lần, xem như sống không uổng phí. Nếu chủ công coi trọng tôi và Văn Khuê như vậy, chúng tôi sao có thể không
hết sức?” Nghe xong lời hắn nói, ta có chút đỏ mặt.

Chúng ta ở nơi này nói xong, Phan Chương cùng Tần Dũng bên kia cũng kết thúc. Thấy bốn người đi tới, ta mỉm cười nói: “Xong nhanh vậy sao? Tần Dũng,
ngươi thế nào?” Tần Dũng cung kính trả lời: “Phan tướng quân võ nghệ cao cường, chúng tôi đấu ngang tay. Tần Dũng học hỏi được nhiều.” Nghe hắn
nói xong, Phan Chương vội nói: “Được rồi, đừng dát vàng lên mặt ta, ta
thua tâm phục khẩu phục. Triệu Tử Vân, quản gia của ngài thật lợi hại,
ta phục rồi.”

Ta nhìn Từ Thịnh, sau đó cười với
Phan Chương: “Tính tình tướng quân có chút nóng nảy, nếu ta để Tần Dũng
đánh với ngươi trên một con thuyền nhỏ, khẳng định ngươi thắng.” Phan
Chương cười ha ha: “Thua là thua, không cần nói thừa. Ta đã nghĩ rồi,
ngài nói đúng, ta không có năng lực thắng hết người trong thiên hạ.” Ta
gật đầu: “Tướng quân hiểu là tốt rồi. Ngươi cứ yên tâm ở đây huấn luyện
binh lính cho tốt, một ngày nào đó, sẽ cho ngươi được kiến công lập
nghiệp, phong hầu phong tướng.” Hắn cười ha ha.

Nửa tháng sau ta mới sắp xếp xong mọi chuyện ở Thọ Quang, lúc này đã là
trung tuần tháng 3 năm 200, để Tần Dũng ở lại cùng Từ Thịnh sắp xếp
chuyện thủy quân sau này, bản thân ta xuôi nam xuống Giang Đông. Hứa
Quần cũng theo sự an bài của ta, dẫn theo hai vạn tinh binh ở Thọ Quang, khởi hành tới Thọ Xuân và Quảng Lăng. Về phần Quản Hợi, ta cho hắn đi
tìm Trương Yến, chọc ngoáy sau lưng địch, hai người đều là cao thủ, Cao
Can ở Tịnh Châu sắp có chuyện rồi.

Tôn Quan tiếp
nhận quân đội trong tay Hứa Quần, một khắc cũng không dám trì hoãn tiến
thẳng tới Quảng Lăng. Trên đường, tự mình cho thiên tướng dẫn theo tám
ngàn người tới Thọ Xuân gặp Cao Thuận. Cao Thuận thấy tám ngàn binh lính này, tất nhiên rất mừng rỡ, lập tức bố trí ba ngàn binh tiến vào Hu Dị, tăng cường phòng thủ nơi đó; lại lệnh cho ba ngàn binh tới đóng tại
huyện Thành Đức gần Thọ Xuân, cùng Thọ Xuân hình thành thế tương hỗ; hai ngàn binh còn lại sắp xếp vào quân đội ở Thọ Quang.

Quảng Lăng thái thú Trần Đăng thấy Tôn Quan đem theo một vạn hai tinh binh
đến, tảng đá trong lòng đã buông xuống phân nửa, có số quân này, ông ta
tin tưởng có thể ngăn cản Giang Đông bắc thượng. Tôn Quan quan sát thấy
hệ thống phòng thủ ở Quảng Lăng, vô cùng bội phục Trần Đăng: “Trần đại
nhân, ở đây có ngài, Quan thật dư thừa! Tôi thật muốn thấy bộ dáng Tôn
Sách Tiểu bá vương kia bại trong tay ngài!” Trần Đăng cười khổ: “Tôn
tướng quân nói đùa. Quảng Lăng dưới sự quản lý của đám thủ hạ Viên
Thuật, cuộc sống quá khó khăn. Lúc này mới khá lên được một hai năm, tôi không muốn lại có chiến sự phát sinh. Có điều, ông mang theo binh lính
tới, dù sao cũng là chuyện tốt. Tôi lúc này hy vọng Tôn Sách biết Quảng
Lăng có thêm viện binh, có thể từ bỏ ý nghĩ tấn công vào đây, mọi người ở chung hòa bình, chẳng phải tốt lắm thay!”



DMCA.com Protection Status