“Mọi người hoài nghi nước sông có vấn đề à? Logic đâu ra?” Vẻ mặt của Vương Sư trở nên khó coi hẳn.
Trong tất cả mọi người, quá trình giết người của gã không liên quan gì đến con sông lớn bên cạnh Giang
“Chúng tôi không hoài nghi nước sông có vấn đề, chỉ là đang tìm kiếm điểm chung.” Kim Chu Triết nhìn Vương Sư với ánh mắt trở nên kém thân thiện hơn: “Anh là một tiểu thuyết gia trinh thám, linh dị hàng đầu ở Trung Quốc, bản thân am hiểu sáng tác truyện và có tư duy logic cẩn thận.
Nếu anh cố giả vờ dựng lên một câu chuyện giết người, chắc chắn chúng tôi sẽ không thể tìm ra chút sơ hở nào, phải không? Đại văn hào nhỉ?”
“Đừng có nói tầm phào, tôi không cần thiết phải lừa gạt anh.” Tình huống thay đổi trong chốc lát, bắt đầu bất lợi cho Vương Sư: “Không thể có chuyện ngẫu nhiên như vậy.
Hẳn là chúng ta đã bỏ qua một chi tiết nào đó, hoặc giả là do có người bịa chuyện ra!”
“Bịa chuyện à? Trước khi tôi nêu ra quan điểm này, không ai phát hiện ra cả.
Vì vậy, đây không phải là ngẫu nhiên.
Mặc dù tôi không biết tại sao những kẻ giết người có liên quan đến chuyện sông nước đều tập trung ở đây, nhưng tôi biết anh là trường hợp đặc biệt trong số chúng tôi.” Kim Chu Triết rất tự tin, dường như cuối cùng cũng đã tìm ra tên gián điệp nguy hiểm.
“Án mạng giết người, xác chết chìm vào sông, gián điệp ở giữa...” Hiện tại, tôi không thể đoán ra mối liên hệ giữa chúng, nhưng lờ mờ cảm thấy mình đã bỏ qua một điều gì đó.
Cuộc cãi vã giữa Kim Chu Triết số 7 và Vương Sư số 1 lại leo thang, và cuối cùng kết thúc với việc Vương Sư tức giận bỏ đi.
“Tên số 1 này có vấn đề.
Lần chỉ điểm thứ 3 cứ chọn gã ấy là Sát Thủ đi!”
“Nhưng ngộ nhỡ gã không phải là Sát Thủ, chúng ta còn lại 6 người và cần loại bỏ thêm một người nữa.”
“Tới đó tính sau! Phân công người canh chừng tay số 1 đi, kẻo gã biết bản thân bại lộ rồi gây ra chuyện gì không hay nữa.”
Mọi người thảo luận một hồi, sau đó để cho Đỗ Dự canh giữ trước phòng nghỉ của Vương Sư,
“Lần chỉ điểm Sát Thủ tiếp theo là lúc 6:00 sáng, vẫn còn một tiếng nữa.
Mọi người cẩn thận nhớ lại chi tiết trong mấy câu chuyện của từng người khác nhé.
Điểm giống nhau không hẳn chỉ riêng chuyện sông nước đâu.” Kim Chu Triết suy tư một lúc: “Anh bạn số 12, tôi muốn hỏi anh một vài câu hỏi cá nhân, không biết anh có thể trả lời hay không?”
“Câu hỏi cá nhân à?” Tôi ngước nhìn Kim Chu Triết: “Anh hỏi đi.”
“Ở đây đông người quá, hay đổi chỗ khác nhé.” Gã đứng dậy, vẫy tay gọi rồi dẫn tôi cùng vào căn phòng giam số 7.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng giam của người khác; cách bài trí bên trong cũng gần giống nhau.
“Anh muốn trao đổi riêng với tôi, người khác có thể hiểu lầm rằng anh và tôi hợp tác.
Bị cả đám ghim vào thì khó chơi lắm đấy.” Tôi có thể đoán được ý đồ của gã số 7, đồng thời bước đến cạnh bàn để quan sát lại quy tắc trò chơi.
“Hợp tác là quá trình đảm bảo tốt nhất cho sự sống còn.
Nếu kẻ yếu dựa vào kẻ mạnh thì sẽ bị kẻ mạnh coi như một món hàng để mặc cả, nhưng nếu kẻ mạnh và kẻ mạnh hợp tác nhau sẽ dẫn đến tình huống đôi bên cùng có lợi.” Kim Chú Triết dường như biết tôi sẽ không từ chối: “Gã số 1 là đối tượng bị nghi ngờ.
Tên số 5 mắc chứng tâm thần nghiêm trọng, thằng số 6 nham hiểm và hung ác trong khi tay số 10 đã phản đối quan điểm của tôi.
Người chơi số 11 là nhân vật khó lường, nên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có anh là nhân vật thích hợp nhất.”
“Anh không sợ tôi là Sát Thủ à?” Đưa tay sờ túi, tôi muốn châm một điếu thuốc để sảng khoái đầu óc.
“Tôi sợ, nhưng tôi sợ chết hơn.
Sát Thủ thì sao chứ? Trong cùng một trò chơi, miễn có thể sống sót, tôi có thể hợp tác với bất cứ ai.” Kim Chu Triết thọc tay vào túi quần: “Tất cả mọi người trong phòng này đều là thứ khốn nạn.
So ra, trông anh vừa mắt hơn.”
“Vừa mắt à?” Tôi lắc đầu: “Khi ngồi sám hối trên ghế điện, tôi đã che giấu rất nhiều thứ, và e rằng là thực tế về tôi rất khác so với những gì mà anh đang nghĩ trong đầu.”
“Như nhau cả thôi.
Tôi cũng giấu kín một vài chi tiết trong câu chuyện giết người của mình.” Kim Chu Triết nói một cách thờ ơ: “Ban đầu, tôi giết người đúng là để thưởng thiện phạt ác.
Nhưng sau đó, cảm giác sung sướng khi giết chóc giống như hoa anh túc vậy, nó khiến tôi nghiện dần.
Tôi không thể bỏ cử được, thế nên tôi phải rời khỏi đây.”
“Sau khi ra ngoài, anh muốn tiếp tục gây án?” Tôi nhướng mày.
“Tôi không muốn giết người, nhưng con ác quỷ trong cơ thể tôi đã được đánh thức.
Tôi đã không còn là tôi nữa rồi.”
“Anh muốn tôi giúp anh như thế nào?”
“Rất đơn giản…”
Khi tôi thảo luận chi tiết với Kim Chu Triết, đột nhiên có một tiếng hét từ bên ngoài hội trường, nghe giống như tiếng gầm của một con hà mã bị một khẩu súng ngắn bắn trúng vào người vậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi là người đầu tiên chạy ra ngoài.
Mùi máu tanh xộc vào mặt, Điền Đằng trông như một tảng núi thịt nằm cạnh tủ đựng bát, trên tay vẫn còn ôm thi thể Vương Vũ Thuần.
“Sao lại thế này?” Tôi ngồi xổm bên cạnh Điền Đằng.
Gã ôm xác Vương Vũ Thuần bằng cả hai tay.
Vì đau đớn, kẻ này siết chặt xác cô ấy đến mức biến dạng.
Nghiêng đầu xem thử, miệng Điền Đằng đang ứa ra một dòng máu tươi.
Gã không nói được lời nào, đôi mắt to cỡ hạt đậu nành đang nhìn chằm chằm về phía sau tôi.
Máu chảy xuống theo cổ, càng lúc càng nhiều, thể lực của gã cũng vơi dần theo lượng máu đổ.
Tôi nhấc đầu của Điền Đằng lên, nhận ra động mạch trên cổ gã đã bị cắt ra.
Hung thủ sợ mạch máu bị mỡ ngăn cách nên đã dùng toàn lực, khiến vết thương vô cùng sâu.
“Là ai làm?” Ta bình tĩnh nhìn về phía bên kia đại sảnh.
Gã Trương Bắc số 6 vẫn quỳ rạp trên mặt đất, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy nổi.
Gã số 11 vẫn ngồi ở chỗ cũ với một nụ cười trên môi, dường như vừa nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ thú vị vậy: “Sau khi hai người rời đi, tên số 5 và tên số 6 đã cãi nhau.
Sau đó, số 5 muốn ôm xác cô gái số 4 quay về phòng.
Gã số 6 thẳng thừng tấn công tên số 5 ấy từ phía sau, dứt khoát và tàn nhẫn.
Thằng nãy quả đúng là thằng điên yêu phân thây mà.”
“Các người nên cảm ơn tao mới đúng! Bố mày đã giúp bọn mày đưa ra quyết định.
Thằng số 5 đã chết, và chúng ta chỉ còn lại 6 người.
Chờ lát nữa chỉ điểm Vương Sư xong, vừa đủ 5 người sót lại.” Trương Bắc còn ngồi trên mặt đất nhưng vẫn hùng hổ, trong khi tay thì đang xoa nắn phần bụng của mình: “Tên mập chết tiệt khá khỏe, chỉ đấm tao một đấm mà đã gãy xương.”
Trong giọng điệu của gã có hàm ý tự mãn: “Thấy chưa, tên số 5 vẫn luôn ẩn giấu đấy.
Sức mạnh của nó chắc chắn vượt trội hơn tất cả chúng ta nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Nó mang ý đồ xấu, chắc chắn là Sát Thủ.”
Nhổ một bãi nước bọt về hướng Điền Đằng, Trương Bắc tiếp tục chửi bới: “Ôm xác về phòng, ghê tởm chết mieee.
Sống uất ức hèn nhát thế, chết lẹ cho xong!”
Tôi cẩn thận quan sát vết thương trên cổ Điền Đằng, tên số 6 này xuống tay rất chuẩn, một dao trí mạng; kẻ này còn đáng sợ hơn dự tính nhỉ?
Không lâu sau, Vương Sư và Đỗ Dự cũng bước ra khỏi phòng giam.
Họ không nói lời nào, dường như đã đạt được một thỏa thuận nào đó.
Về phần Điền Đằng ngã trên mặt đất, mọi người cũng chỉ liếc mắt nhìn vài lần rồi im.
Khi chết rồi, kẻ đó sẽ chẳng còn bất cứ giá trị lợi dụng nào cả.
6:00 sáng, tiếng còi báo động lần cuối cùng vang lên, xua tan đi sự lạnh lẽo trong căn phòng này.
Trương Bắc kéo lê khuỷu tay mình, cười toe toét một cách quái dị với Vương Sư số 1: “Trò chơi chết tiệt này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Số 1, vui lòng lên ghế.”
Vương Sư vẫn ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Gã nhìn thoáng qua Đỗ Dự, há mồm nói: “Tôi tố cáo Trương Bắc số 6 là Sát Thủ!”
“Đến lúc này, mày chỉ điểm tao thì có hữu dụng gì không? Mày chỉ có 1 phiếu, bọn tao có cả thảy 5 phiếu.” Trương Bắc không đồng tình, nhưng sau đó cũng khó mà cười nổi.
“Tôi cũng chỉ điểm số 6 Trương Bắc là Sát Thủ!” Đỗ Dự giơ tay lên, xác định cậu trả lời của mình.
“Số 10, tao chưa từng đụng chạm đến mày mà? Mày điên à?” Trương Bắc nhăn nhó nhìn về tên số 7 gần nhất: “Bác sĩ, đừng nói là mày cũng sẽ bỏ phiếu chỉ điểm tao nhé? Suy nghĩ kỹ chưa? Cũng chính mày nói thằng Vương Sư là kẻ đáng nghi mà.”
Kim Chu Triết cũng không rõ tình hình hiện tại: “Có vẻ như gã số 1 và gã số 10 hợp tác nhau.
Nhưng anh yên tâm, họ chỉ có hai phiếu vote mà thôi, còn chúng ta có 4 phiếu…”
Gã còn chưa kịp nói xong, chợt có một luồng gió đánh úp từ sau lưng.
Tốc độ quá nhanh, gã vô thức ôm đầu, để rồi mới nhận ra mục tiêu công khích không phải là mình.
“Rắc rắc!”
Tiếng gãy xương nghe cực kỳ chói tai trong đại sảnh.
Tôi thu hồi nắm đấm tay phải, sau đó tiện chân đá gã Trương Bắc quỵ xuống đất: “Xin lỗi, tôi cũng vote gã Trương Bắc số 6 là Sát Thủ.”
Trương Bắc vốn dĩ bị gãy một tay; vừa rồi cũng không hề đề phòng gì cả nên cánh tay còn lại đã bị tôi dùng một quyền đánh gãy.
Gã ngã xuống, dùng cùi chỏ chống đỡ mặt đất, vẻ mặt đầy vẻ dữ tợn: “Thằng 12! Mày......”
Tung một cước đá Trương Bắc đến góc phòng, tôi tu hành cả Quỷ và Đạo, thế nên tố chất thân thể vượt trội hơn hẳn người thường: “Có trách, chỉ có thể trách bản thân.
Thật ra, tao không quan tâm ai sống đến cuối cùng.
Tao chỉ cần bản thân mình có mặt trong 5 người sống sót cuối cùng.
Mày đang bị thương, thân thể lại gầy yếu.
Thay vì Vương Sư, dĩ nhiên là ra tay với mày sẽ dễ dàng hơn rồi.”
“Đê tiện! Bố mày đang giúp mày mà.” Trương Bắc quỳ trên mặt đất, tức giận đến khóe miệng chảy ra máu.
“Tôi đồng ý chỉ điểm số 6.” Gã số 11 đồng tình nhìn Trương Bắc: “Anh đã đánh giá sự âm hiểm của bản thân quá cao, để rồi xem nhẹ sự độc ác của đồng loại.”
“Tôi cũng đồng ý.” Kim Chu Triết nhìn chằm chằm vào bóng lưng tôi, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tốt thôi! 6 lớn hơn 1, tao tiễn mày lên đường.”
=========
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!