Đoạt lấy lưỡi dao của Trương Bắc rồi đánh gã đến khi hoàn toàn mất khả năng phản kháng, Vương Sư số 1 và tôi ném gã lên ghế điện, sau đó đội mũ bảo hiểm vào.
“Tạm biệt nhé, nhớ làm một con quỷ tốt dưới địa ngục nha.”
“Tao sẽ không buông tha cho chúng mày.
Có thành quỷ, tao cũng sẽ kéo chúng mày chôn cùng!” Khuôn mặt dữ tợn của Trương Bắc đã hoàn toàn biến dạng vào lúc dòng điện xẹt qua, căn phòng chìm trong tiếng la hét của gã.
Thân thể Trương Bắc cháy đen, cứng đờ.
Sau khi gã chết, hình chiếu trên tường bắt đầu thay đổi.
Lúc này, nội dung trình chiếu chỉ còn lại năm con số - đại diện cho 5 người may mắn còn sót lại - và một vài câu thông báo đã được soạn sẵn từ trước.
“Chúc mừng bọn mày được tái sinh.
Tất cả những gì mà tao cho bọn mày ăn chỉ là những viên kẹo bình thường, không hề có chất độc thần kinh mãn tính”
“Cách duy nhất để rời khỏi đây là phía sau lưng chiếc tủ đựng bát.
Nghĩ kỹ lại đi, chúng nó đã nghe rõ lời sám hối của bọn mày rồi.
Thế cho nên, có được tha thứ hay không là tùy vào chúng nó.”
“Trò chơi đã kết thúc! Sống hay chết, đều nằm trong tay bọn mày.”
Vài dòng này trông hơi chói mắt; có lẽ là vì độc dược, 12 người tính kế lẫn nhau, và cuối cùng chỉ còn lại 5 người.
“Kẻ chủ mưu chết tiệt!” Kim Chu Triết hạ giọng chửi rủa.
“Đừng để gã nghe thấy, hiện tại người đó đang ở giữa chúng ta đấy.” Tôi cười nhạt: “Ngay khi số 6 vừa chết, chữ viết trên hình chiếu đã xuất hiện.
Chênh lệch thời gian trước sau chỉ có vài giây mà thôi, vừa rồi có ai hành động kỳ lạ hay không?”
“Kỳ thực, những thứ này đều không còn quan trọng nữa.” Đỗ Dự đứng gần vị trí tủ đựng bát bên kia, nhìn chằm chằm về phía cửa sắt.
Trong mắt gã ánh lên một vẻ chờ mong: “Thế giới này có quỷ thật không? Đó chính là mục đích mà tôi đến đây.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy nó, tôi chết cũng không hối tiếc.”
“Nếu thật sự có quỷ, phỏng chừng đến khi anh muốn chết thì cũng không được đâu.
Huống chi, chưa kể đến những nạn nhân vô tội bị anh giết chết, gã số 4 và số 6 mới chết trong đại sảnh vừa rồi cũng không buông tha cho chúng ta.” Vương Sư đến đứng cạnh Đỗ Dự, hai người này đã hợp tác với nhau.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn hai người họ, chẳng biết Vương Sư đã đưa ra điều kiện gì để Đỗ Dự đồng ý hợp tác cùng gã.
Vừa rồi, tôi ra tay đánh phủ đầu Trương Bắc vì 2 lý do.
Thứ nhất, tôi không có ấn tượng tốt về tên số 6; thứ hai, vì Đỗ Dự quyết định giữ lại Vương Sư nên tôi tin tưởng vào quyết định của gã.
“Thật không ngờ, cuối cùng chúng ta vẫn phải đi ra ngoài bằng cánh cửa này, đối mặt với lũ quái vật đó.” Mọi người đều có câu trả lời khác nhau cho bản thân về những gì bên ngoài cánh cửa.
Kim Chu Triết thở dài: “Tất cả chúng ta đều bị lừa bởi kẻ chủ mưu kia.
Cái gọi là sám hối và tự giết nhau trông giống như một trò hề vậy.”
“Tôi lại không nghĩ vậy.
Có lẽ đây thực sự là một cơ hội chuộc tội mà kẻ chủ mưu dánh cho chúng ta thì sap?”
Cửa sắt không bị khóa lại, có thể mở bằng cách kéo mạnh mà không cần dùng chìa khóa.
Từng đóa hoa máu nhỏ giọt xuống từ trên cánh cửa sắt, khiến bước chân giẫm lên có cảm giác nhớp nháp.
Vết máu vẫn còn tươi, nhưng nhìn thoáng qua thì lại không thấy dấu vết của thi thể.
“Hôi vãi.” Một mùi hơi nước tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mặt Đỗ Dự đi trước.
Gã che cả miệng và mũi lại, bắt đầu quan sát thế giới bên ngoài cửa.
Nơi này dường như là một hầm trú ẩn bỏ hoang, nước sông chảy ngược và ngập hầu hết các nơi; chỉ có hội trường này là không bị ngập nước vì địa hình ở vị trí cao nhất.
Lối đi không có ánh đèn; mặt nước đen như mực thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai bọt khí, trông vô cùng đáng sợ.
Tôi nhặt một hòn đá lên, ném xuống nước rồi chăm chú lắng nghe tiếng hòn đá chìm xuống: “Nước khá sâu, chắc hơn 1 mét.”
“Hầm trú ẩn, còn có nước sông chảy ngược.
Hẳn là chúng ta đang ở đâu đó gần một con sông.” Gã số 11 im lặng nhìn mặt nước hồi lâu, cuối cùng mới nói ra một câu như thế.
“Đường đi trong hầm trú ẩn rất phức tạp, mọi người cố gắng đừng cách nhau quá xa.” Tôi có Phán nhãn, nên bóng tối cũng không ảnh hưởng đến tôi nhiều lắm: “Mọi người đi theo sau lưng tôi này.”
Theo lý thuyết, hiện tại đã là buổi sáng.
Chẳng qua, hầm trú ẩn có kiến trúc uốn lượn khúc chiết, khiến mặt trời khó mà chiếu vào.
Tôi là người đầu tiên nhảy xuống nước, cảm giác lạnh lẽo thấu xương ập vào người tôi gần như ngay lập tức: “Ngay cả trong mùa đông lạnh giá của tháng chạp, nước sông cũng không thể lạnh như vậy.”
Những người khác lần lượt nhảy xuống nước theo tôi, cuối cùng là Kim Chu Triết: “Gã số 9 bị mười mấy đôi tay phụ nữ kéo ra ngoài.
Nói cách khác, phải có ít nhất mười mấy ‘người’ ở ngoài cửa, nhưng hiện tại sao lại không thấy ai cả? Có lẽ chúng đang nấp tại ngóc ngách nào đó trong căn hầm này.
Tôi đề nghị chúng ta nên án binh bất động, chờ đến trưa khi mặt trời đứng bóng lúc giữa trưa thì hẵng lao ra.”
“Trong một nơi trông giống hang động khó đón nắng thế này, dù là buổi trưa cũng giống như sáng sớm vậy, mặt trời không chiếu vào được.” Tôi không hề dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cẩn thận chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh: “Đại sảnh nằm ở nơi sâu nhất của căn hầm này.
Kẻ chủ mưu là 1 trong 5 người chúng ta.
Nếu cứ ở mãi trong căn phòng kia, tôi sợ sẽ có biến cố phát sinh.”
Đi được vài mét, chân tôi đột nhiên vấp phải thứ gì đó, suýt nữa là té ngã.
“Cẩn thận.”
Có ai đó chộp lấy tay tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là gã số 11 vừa giữ lấy mình.
Tay người này đầy vết chai, da rất cứng, cảm giác không giống da thịt của người bình thường chút nào: “Cảm ơn.”
Cả nhóm lại đi đến một ngã rẽ; ngay tại vách tường chỗ ngoặt, tôi trông thấy một con thuyền lẻ loi trôi trên mặt nước.
“Có những chiếc đinh trên tường và dây cáp cố định.
Khi chúng ta đến đây, quần áo không hề bị ướt.
Xem ra, chính là chiếc thuyền nhỏ này đã đưa chúng ta đến.” Tôi đứng yên quan sát chiếc thuyền nhỏ.
Kim Chu Triết và Đỗ Dự chia nhau ra, đứng hai bên trái phải.
Ba người xếp thành hình tam giác, bao vây gã số 11 vào vị trí chính giữa.
“Cho chúng ta một lời giải thích đi, anh bạn số 11?” Tôi chậm rãi quay đầu lại, cảm nhận hai chân mình tê rần trong nước sông.
Nước lạnh quá, cứ như dòng sông này chảy từ Minh hà ra vậy.
“Ý các anh là sao? Mọi người không thể xem tôi là kẻ chủ mưu chỉ vì nhìn thấy một chiếc thuyền nhé.
Hơn nữa, hiện tại là thế kỷ nào rồi, ai lại biết chèo thuyền độc mộc cơ chứ? Mỗi lần ra sông vớt xác, tôi đều lái ca-nô cả.” Gã số 11 vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, kiên quyết lắc đầu: “Nếu tôi thật sự là kẻ chủ mưu, chắc chắn sẽ không để sót khuyết điểm như thế này.
Nếu biết các anh sẽ đi đến vị trí này, ai đời lại trình chứng cứ ra như thế?”
“Đừng nói nữa, lên thuyền đi.
Nước này muốn đóng băng cả chân tôi luôn rồi.” Sư Vương dùng một tay vịn lấy vách tường; bộ đồ ngủ của gã đã ướt sũng, khiến làn da tím tái lên vì lạnh.
Thuyền chỉ có thể ngồi được 4 người, thế nên phải mất rất nhiều sức lực để 5 người cùng chen lên thuyền.
Thân thuyền lắc lư, gã số 11 và tôi chen nhau mà ngồi ngay mũi thuyền, trong khi 3 người còn lại đứng nép nhau ở đuôi thuyền.
“Đừng hoảng loạn, chiếc thuyền này tàn tạ quá rồi, có thể lật nhào bất cứ lúc nào.” Gã số 11 bèn xông xáo cống hiến cho cộng đồng, lập tức nhấc mái chèo duy nhất tại đó lên rồi bắt đầu chèo.
Động tác của gã rất uyển chuyển, vừa trông đã biết là một tay lành nghề.
Tôi càng cảnh giác hơn về gã số 11, thế nên dành hầu hết sự chú ý vào gã ta.
Vài phút sau, thuyền dừng lại giữa một ngã ba nọ.
Gã số 11 không quyết định ngay, mà nhìn về phía mọi người: “Chọn hướng nào?”
Có hai lối đi, một trái và một phải, và không ai biết nên chọn lối đi nào.
Tôi vận hành tâm pháp Diệu Chân, đưa ý niệm vào linh đài để cường hóa năm giác quan, cảm nhận từng sự khác biệt nhỏ nhặt giữa hai lối đi.
Ý định ban đầu của tôi là chọn đúng lối ra dựa trên dòng chảy và tốc độ gió.
Nhưng khi quét mắt sang, tôi bất ngờ phát hiện ra một chuyện: “Có thứ gì đó ở dưới nước!”
Một loạt bong bóng nhỏ nổi lên trên mặt nước, tựa như một đàn cá phun ra bong bóng vậy.
“Dưới mặt nước à?” Kim Chu Triết lấy điện thoại di động ra, trước tiên là kiểm tra tín hiệu, sau đó bật đèn pin của điện thoại di động lên để chiếu sáng mặt nước.
Vầng sáng xuyên qua mặt nước sông tối tăm, Kim Chu Triết nhoài người tới trước, nhìn xuống đáy nước theo đường ánh sáng.
Ngay sau đó, sắc mặt gã chợt thay đổi, khóe miệng rung động như thể bị co giật vậy.
“Sao thế?” Tôi cũng nhìn về khu vực được chiếu sáng kia.
Nhờ có Phán nhãn, tôi có thể nhìn rõ hơn Kim Chu Triết.
Bên dưới dòng sông tối tăm, có đầy những xác chết đã trương phình.
Chúng trông y hệt như những con búp bê dị dạng với những cái đầu to tướng, gây ra cảm giác sợ hãi khó mà giải thích nổi.
“Một dòng sông xác chết!”
Mọi người đều nhìn thấy những gì dưới nước, và Vương Sư đang đứng ở đuôi thuyền lại càng sợ hãi đến múc lùi lại liên tục, suýt chút nữa là bị hụt chân rơi xuống sông rồi.
“Đừng hoảng sợ, đâu phải các anh chưa từng nhìn thấy xác chết.” Tôi là người đầu tiên bình tĩnh lại, sau đó cố chịu đựng mùi hôi thối để quan sát kỹ càng hơn: “Hầu hết các xác chết đều trong hiện trạng tiêu biến hết mọi phần thịt, khung xương đã bị ố vàng, hẳn là đã chết rất lâu.
Có một hòn đá lớn buộc quanh thắt lưng chúng để cố định dưới đáy nước, khiến chúng không bị trôi đi khắp nơi.”
Tôi xem xét thêm một vài xác chết để rồi nhận ra rằng, những xác chết chìm dưới nước trong hầm trú ẩn này đã nằm đây từ rất lâu.
Một số đã bị phân hủy nặng, chỉ còn lại xương; nhưng một vài xác chết khác chỉ bị sưng tấy khắp người, ngay cả quần áo cũng còn nguyên vẹn.
Từ đó có thể suy ra, những kẻ này chỉ vừa mới chết cách đây vài ngày.
“Tôi nói này, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Nơi này quái dị quá.”
“Ừ, cứ tùy tiện chọn trước một đường rồi đánh dấu lại.
Nếu là ngõ cụt, chúng ta có thể quay lại lần nữa”.
Vương Sư và Kim Chu Triết không muốn dừng lại tại đây, dù chỉ là 1 giây.
Còn tôi thì ngược lại; hai mắt tôi đột ngột giật nhẹ, bởi vì tôi vừa phát hiện một chi tiết nhỏ từ những tử thi đang chìm dưới đấy sông kia.