Nhìn bề ngoài thì từng câu của Hạ Ba thật sự rất ổn, nhất thời không nghĩ ra lời phản bác, nhưng tôi rất đề phòng gã: “Kẻ số 11 này rất nguy hiểm.”
Hạ Ba đã sám hối xong.
Cuối cùng thì phiếu bầu dành cho gã ấy vẫn là con số 0.
Trò chơi tiến triển đến hiện tại, đối với tất cả những người tham gia, bất kỳ ai nhận được phiếu vote vào lúc này đều là hiện tượng vỡ sự cân bằng.
Sau nửa giờ, trong phòng vang lên tiếng còi báo động; ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi là người cuối cùng phải sám hối, và trò chơi nên kết thúc ở lượt của tôi.
Tôi bước đến chiếc ghế điện, đồng thời cũng ước lượng thời gian bên ngoài: “Đêm đã qua, trời sắp rạng sáng.”
Cầm mũ bảo hiểm lên, tôi nhận ra lớp kim loại của chiếc mũ này còn phát ra một vàng sáng yếu ớt, đồng thời còn hắt mùi hơn tôi nghĩ.
“Thật tồi tệ khi quyền sống chết không nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.
Lần sau, mình phải là người tạo ra quy tắc của trò chơi!” Không nói nhảm quá nhiều, tôi đội mũ bảo hiểm lên, ngồi vào giữa ghế điện.
“Tên tôi là Cao Kiện, đang là sinh viên của Học viện Cảnh sát thì bị buộc thôi học giữa chừng.
Sau đó, tôi mở một shop bán đồ chơi người lớn.
Bằng vào quá trình kinh doanh hao tâm tổn sức của mình, cửa hàng cũng sắp đóng cửa luôn.
Để kiếm sống, tôi bắt đầu nhảy vào con đường làm ăn liên quan đến một số vấn đề cá nhân.
Giết người à? Tôi từng giết, nhưng không phải chủ động mưu sát.
Chuyện mà tôi có thể nhớ lại lúc này chính là sự kiện xảy ra cách đây vài ngày.
Đó là Giang Thành hứng chịu một đợt mưa xối xả, và con đập lớn Cản Giang có nguy cơ vỡ đập.
Có thông tin cho rằng, bọn tội phạm bị cảnh sát truy nã trong nhiều năm đã ẩn nấp bên trong con đập ấy với ý định phá hủy bờ bao và gây ra lũ lụt tại Giang Thành.
Để bảo vệ Giang Thành, tôi đã ra tay, dùng đao chém trọng thương một người rồi nhảy xuống đập lớn cùng một người khác.
Tôi may mắn còn sống, thằng kinh thì chẳng biết sống chết thế nào.”
Nói đến đây, trong đầu tôi chợt lóe lên một cảnh tượng.
Mắt tôi trừng to, để rồi bật thốt lên: “Tôi nhớ rồi! Hôm đó tôi bị nước đánh dạt vào bờ sông.
Lúc tỉnh dậy sau cơn mê mang, tôi có nhìn thấy một người có dáng cao gầy bên kia sông.
Đó chính là anh!”
Ta chỉ tay về phía Hạ Ba, ngay cả bản thân mình cũng không tự nhận ra vẻ kinh ngạc từ đáy mắt.
“Anh nói vậy, dường như tôi cũng nhớ mang máng.” Hạ Ba gật đầu: “Đập xả lũ chảy theo dòng sông, thế mà anh còn chưa chết, mạng cứng lắm nha.”
“Cũng may là mạng tôi vẫn còn cứng rắn, không thì phỏng chừng còn phải nhờ anh vớt xác mình lên rồi.” Thấy Hạ Ba thừa nhận, tôi cũng không nói nhiều thêm, chỉ kể về vài thứ lặt vặt bên lề rồi cởi mũ bảo hiểm xuống.
Lời sám hối của tôi chỉ kéo dài vài phút, cũng là thời gian ngắn nhất trong số tất cả mọi người ở đây.
Tôi trở lại bàn tròn, giờ chỉ còn 7 người vây quanh.
Bầu không khí dần trở nên nặng nề hẳn.
Theo luật của trò chơi, chỉ 5/7 người có thể lấy được thuốc giải, đồng nghĩa với việc hai người nữa phải chết.
Ai cũng có thể là thợ săn, và ai cũng có thể trở thành con mồi.
Lòng người cách một lớp da, những người nơi đây đều là những tên sát nhân ích kỷ và độc ác.
Khi tính mạng bị đe dọa, họ có thể bất chấp mọi thủ đoạn.
“Chi bằng chúng ta bàn bạc với nhau nhé? Chờ đợi như thế này không phải là cách tốt nhất đâu.” Đỗ Dự chống tay lên bàn tròn, ra hiệu rằng mình không có ý đồ xấu: “Trước hết, gần 6 tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi 12 người chúng ta bị bắt cóc vào đây.
Đến rạng sáng, gia đình và bạn bè của chúng ta nên gọi cảnh sát nhỉ? Điều đó có nghĩa là, chỉ cần chúng ta sống thêm một lúc, hẳn là có tỷ lệ được giải cứu khỏi đây.”
“Không biết hoàn cảnh của mọi người thế nào, nhưng tôi không rơi vào trường hợp đó.
Tôi viết lách một mình bấy lâu nay, cũng ít khi ra ngoài.
Dù có chết ở nhà cũng không ai tìm, miễn là thi thể không bốc mùi mà thôi.” Vương Sư tỏ vẻ bất lực: “Đây có thể coi là nỗi cay đắng của một người tác giả.”
“Tôi cũng giống anh.”
“Tao cũng vậy! Sống một mình, không ai quan tâm đến sống chết của tao đâu.” Trương Bắc số 6 vẫn nghịch dao, còn vô tình cắt nhầm vào tay mình: “Hơn nữa, ở đây không có thức ăn và nước uống.
Làm sao 7 người chúng ta có thể sống sót? Ăn xác chết? Uống máu người à?”
“Tôi đề nghị chúng ta vẫn tiến hành theo quy tắc của trò chơi.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Chẳng cần phải oán trách điều chi cả.” Gã Kim Chu Triết số 7 vẫn là người tỉnh táo nhất: “Trước khi đến thời gian chỉ điểm kế tiếp, chúng ta cần thảo luận để tìm ra Sát Thủ.
Chỉ cần tìm ra người đó, cả 6 người còn lại vẫn có thể sống sót.”
“Nếu không tìm ra Sát Thủ thì sao?” Số 5 Điền Đằng cúi đầu, nhìn cục mỡ trên bụng.
“Vậy đơn giản, giết chết 1 người trong chúng ta, và trò chơi cũng có thể kết thúc.” Kim Chu Triết số 7 nhìn quanh, gằn giọng khẳng định: “Đó không phải là tàn nhẫn.
Mọi người ở đây, ai cũng hiểu điều này cả, thế mà vẫn chờ tôi chọt thủng lớp giấy ngăn cách kia ra ư?”
“Thôi thì trước tiên hãy phân tích xem, ai có khả năng là kẻ chủ mưu giấu mặt nhất.
Trong trò chơi của 11 người, thế mà có đến 12 người tham gia.
So với việc tìm ra Sát Thủ, tôi tò mò hơn về người dư ra này.
Cẩn thận ngẫm nghĩ về mục đích của hắn, xem ra kẻ ấy còn đáng sợ hơn Sát Thủ nữa.” Tôi chống tay lên cằm, “Trong mấy người chết trước, tôi tạm liệt kê nguyên nhân cái chết của họ nhé.
Gã thám tử số 3 chết vì kiêu ngạo, số 4 Vương Vũ Thuần chết do yếu đuối và phản bội, số 8 và 9 được xem như tự sát...”
“Chờ đã, nói đến số 8, hiện tại tao rất nghi ngờ mày.
Hai người hẳn là đã từng quen biết nhau.
Có thể nói, thằng đó là chết vì mày.
Hai người chúng mày chắc chắn có vấn đề!” Trương Bắc ngắt ngang lời tôi, đồng thời cũng thu hút thành công sự chú ý của mọi người: “Này số 12, chắc chắn mày đang giấu một vấn đề nào đó.
Người cuối cùng lên sân khấu luôn có lợi thế lớn nhất, trong khi lại xuất hiện trường hợp một người chơi khác từng gặp qua mày và giúp đỡ mày mà không cần lý do.
Ngay cả khi mày không phải là kẻ chủ mưu, chắc chắn thân phận của mày cũng không đơn giản.”
“Tôi cũng nghĩ thế.
Vừa rồi, anh luôn tránh nặng tìm nhẹ lúc nói lời sám hối, cuối cùng còn nói mình nhận ra gã số 11 để chuyển hướng chú ý của mọi người nhằm tranh thủ kết thúc quá trình sám hối kia.
Đây là chuyện mà một tên học viên phổ thông tại Học viện Cảnh sát không thể nào làm được.” Kim Chu Triết cũng nhìn tôi: “Nếu anh không đưa ra lời giải thích hợp lý, tôi sẽ vote chỉ điểm anh trong đợt tiếp theo.”
Tôi bất lực xòe tay ra: “Tôi không có ấn tượng gì về gã số 8 cả.
Anh cũng đã nghe những gì gã ấy nói lúc đó, có lẽ tôi thực sự bị mất trí nhớ mà.”
“Có khi nào anh bạn số 12 chính là kẻ chủ mưu.
Và để tham gia trò chơi này mà không cần để lộ dấu vết, anh bèn nhờ người tự thôi miên bản thân để quên hết chuyện này đi trước khi dùng thân phận của một tên tội phạm thông thường tham gia vào trò chơi?” Vương Sư cũng bắt đầu nghi ngờ tôi, tình hình dần dần trở nên bất lợi thật sự.
“Mọi người, tôi nghĩ các anh thật sự hiểu lầm rồi.” Còn rất lâu nữa mới đến lúc chỉ điểm lần thứ 3.
Tôi không vội, chậm rãi nói thẳng suy nghĩ của mình: “Trước tiên hãy nghe tôi nói! Chúng ta cùng nhau bị bắt cóc ở đây.
Cấu tạo nơi này trông giống như một nhà tù dưới lòng đất.
Trước khi ăn kẹo và hôn mê, tôi đang ở khách sạn An Tâm.
Lúc đó là hơn 9:00 tối.
Bên kia đã thuyên chuyển tôi đến nơi này trước 11:30 đêm.
Từ đó cho thấy, địa phương hiện tại cách khách sạn An Tâm không quá xa, nằm tại giao giới của khách sạn và vùng ngoại ô phía bắc Giang Thành.
Theo suy đoán của tôi, đây có lẽ là phòng giam ngầm của nhà tù Hận Sơn tại Giang Thành.
Mà nhắc đến nhà tù Hận Sơn, chúng ta lại có một người khác tại đây cơ mà.”
“Ý anh là sao?” Kim Chu Triết trừng mắt về phía tôi.
“Ý tôi là gì, trong thâm tâm anh tự biết.” Chuyển dời sự chú ý, kéo thêm nhiều người xuống hố chính là chiến lược của tôi: “Bác sĩ Kim, tôi hơi tò mò về việc anh bị nhốt ở đây như thế nào.
Anh có thể kể rõ về toàn bộ quá trình không?”
Kim Chu Triết số 7 sa sầm cả mặt: “Tôi làm công tác trực ban trong nhà tù ngày hôm qua.
Khi tan tầm vào buổi tối, tôi đã bị ai đó đánh ngất xỉu ngay sau khi rời khỏi nhà tù.
Trong lúc đó, tôi có mơ hồ tỉnh lại một lần nhưng lại bị ai đó ép ăn kẹo.
Mãi đến khi tỉnh dậy lần thứ hai, tôi nhận ra mình đang bị nhốt trong phòng giam số 7.”
Gã đứng dậy, dùng tay vén tóc; có thể thấy rõ một cục u lớn sau đầu: “Tôi không nói dối, đây là bằng chứng.”
“Ai biết có phải đây là do anh tự sắp đặt sẵn hay không? Ngộ nhỡ anh tự biên tự diễn thì sao?” Tôi ngả người ra ghế, tỏ vẻ thoải mái: “Mọi người trong phòng đều đáng ngờ cả.
Kẻ chủ mưu đã lợi dụng sự ngờ vực lẫn nhau của chúng ta, vịn vào tính đa nghi ấy để tự che giấu bản thân một cách hoàn hảo.
Tôi nói ra điều này không phải để nhằm vào bất cứ ai, cũng không định tìm ra Sát Thủ.
Bởi vì nếu bỏ đi thân phận Sát Thủ kia, kẻ đó cũng là một người chơi giống chúng ta mà thôi.
Kẻ địch duy nhất của chúng ta không phải là gã Sát Thủ đó, mà là tên chủ mưu bí ẩn kia kìa, chính là tên thứ 12 dư ra ấy.”
“Nói hay nhỉ, nhưng liệu kẻ chủ mưu có tham gia vào với chúng ta mà không chuẩn bị hoàn hảo hay không?” Trương Bắc tỏ vẻ coi thường: “Tao nghĩ, tốt hơn hết là nên nhanh chóng quyết định đối tượng bị chỉ điểm tiếp theo và ngoan ngoãn tuân theo luật chơi đi.”
“Mày sai rồi.
Ngay cả khi chỉ còn 5 người, trò chơi cũng không nhất thiết phải kết thúc.
Cứ suy nghĩ cẩn thận về quy tắc trò chơi lần nữa đi, kẻ chủ mưu chỉ nói là đưa cho thuốc giải, không bị giết chết, chứ không hề xác nhận là sẽ thả chúng ta ra ngoài.”
==========
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!