"Thái hậu à! Bây giờ làm sao đây, dù chúng ta đã có được quyền lực nhưng giết một người còn trên cơ cả chúng ta vô cùng khó!" - Vân công công lo lặng chạy đến cạnh Lương Thái hậu.
Bà ta cũng chẳng khác gì mấy, tay run cầm ly trà lên mà uống một chút: "Ai gia còn nghe nói! Dương cô cô bên cạnh bà ấy là một bật thầy về thuốc! Nếu hạ độc đơn thuần sẽ bị phát giác! Hắc chủ đang muốn hại chết chúng ta mà!".
Đột nhiên Lương Thái hậu khựng lại đôi chút, nhẹ nhàng nhặt mãnh giấy ấy lên hơ trên ngọn lửa của đèn.
Đến khi nó bốc cháy bà mới thả xuống dưới nền đất: "Ai gia đã có cách!".
Vân công công nhìn ngọn lửa chập chờn dưới sàn nhà, thật tình chẳng hiểu được thâm ý của bà.
"À quên mất! Ngươi đi nói với Thanh phi! Đừng làm những chuyện như vậy nữa, nhất là đụng đến Hoàng quý phi vì cô ta đang được Mẫu hậu Hoàng thái hậu bảo vệ đó!" - Nói xong Lương Thái hậu đứng dậy đi thẳng vào bên trong tẩm cung.
Mấy ngày sau, vì chẳng còn có ai đến phá nên Diên Hi cung đã được sửa đổi vô cùng đẹp.
Chẳng còn ai có thể gọi nó là lãnh cung thứ hai nữa.
Minh Liên buổi sáng hớn hở ra ngoài quét sân, cũng chẳng còn gương mặt buồn bã thường ngày.
"Chủ tử! Người nhìn này, chồi cây lần trước chúng ta trồng nay đã lên rồi này!" - Liên Tâm vui mừng chạy đến lôi Minh Liên đi đến bên cạnh dãy tường, một cây non đã và đang đâm thẳng lên mặt đất, cứ như một mũi tên lao thẳng lên bầu trời.
Lý phi từ ngoài cửa chạy vào, đặt xuống bàn một cái túi vải nhỏ, thở hì hục: "Nương nương! Này là hạt hoa mẫu đơn đấy! Thần thiếp phải tìm kiếm dữ lắm mới thấy đó!".
Minh Liên vui vẻ đón lấy, lại bắt đầu vui vẻ với việc trồng hoa.
Liên Tâm cùng Lý phi chụm đầu lại bàn tán: "Lúc trước thì không chịu làm đâu bây giờ lại giành làm!".
"Đúng vậy! Đúng vậy! Người gì mà không có chính kiến!".
"Bổn cung cũng thấy như vậy đó! Làm vậy ai mà vui cho được đúng không?" - Minh Liên từ đâu cũng chụm đầu vào bàn bạc.
Lý phi với Liên Tâm cũng rất nhiệt tình mà gật đầu.
Đột nhiên cả hai người dừng lại đôi chút.
Liên Tâm dùng ngón tay đếm từ một đến ba cả hai bắt đầu chạy đi mất.
"Khoang dừng khoản chừng là hai giây! Mau đến đây phụ bổn cung, nhanh lên! Ở đó mà nói xấu sau lưng!" - Hai người bọn họ liền rón rén đi đến, phụ giúp nhau mà trồng.
Cả ba cứ vậy lao vào siêng năng làm việc, một lúc sau mới có thể trồng hết vào hơn chục chậu hoa.
Hoài An từ ngoài trở về, thấy cả ba đang siêng năng làm thì cậu liền bày ra bộ dạng rón rén đi vào.
Đến khi sắp có thể vào trong thì cả ba người họ đồng loạt xoay người lại.
Hoài An chẳng biết trốn vào đâu liền núp sau cây lê đã trơ trọi không một chiếc lá.
"Ừm! Núp kín thiệt! Còn không mau đến đây!" - Minh Liên phủi phủi tay chân một chút đến khi tên thái giám đang đưa cái bộ mặt đáng thương kia đến.
Cô tiến lại gần nhẹ nhàng nói nhỏ: "Bổn cung chẳng cần ngươi làm gì nhiều! Chỉ cần mang hết chục chậu này đến hậu viện tưới nước rồi lại mang chục chậu đó lên đây lại! Đơn giản mà đúng không!".
"Nhưng mà nương nương! Sao lại không được bưng nước từ dưới đấy lên tưới ạ???" - Hoài An khoát lấy tay cô, nũng nịu chẳng chịu làm.
Minh Liên nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng trìu mến, cậu cứ tưởng mình được tha thì: "Bổn cung thích! Nếu không làm thì chém!" - Nói xong cô vẫn để gương mặt như thế gạt tay Hoài An ra mà cùng Lý phi và Liên Tâm đi vào bên trong.
.
Truyện Đam Mỹ
Liên Tâm còn quay lại lêu lêu với cậu nữa, khiến cậu tức không chịu được.
Đột nhiên một ánh sáng vàng xuất hiện bên cạnh cậu nhẹ nhàng nói: "Ai biểu cậu biếng làm chi chứ?".
Hoài An nhanh chóng ôm lấy hình thể vàng mà khóc: "Hay là người quay trở về đi! Chứ chủ tử bây giờ khó chịu quá đi!".
Bên trong tẩm cung truyền ra tiếng nói lớn: "Bổn cung nghe hết đó nghen!".
Kim Liên thấy vẻ mặt bí xị của cậu liền phì cười: "Thôi đi chuẩn bị thức ăn đi! Ta xin cho!" - Nói xong Kim Liên bay thẳng vào bên trong ngồi kế bên Minh Liên.
"Đến bây giờ nô tỳ cũng chẳng ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra! Hèn chi lúc đó, chủ tử thay đổi quá chừng!" - Liên Tâm đứng một bên vừa nói vừa quạt cho Minh Liên.
Nhưng Lý phi lại cuối mặt xuống chẳng dám nhìn Kim Liên dù chỉ một chút.
Cô vẫn còn nhớ đến sự việc năm đó, dù chính là do Quý phi nhưng cô vẫn là người ra lệnh.
Thấy thế, Kim Liên liền bay đến cạnh Lý phi: "Chuyện qua lâu chẳng nên nhắc lại, giờ đây vật đổi sao dời, ta cũng chẳng còn là Linh quý nhân ngày trước! À quên mất, ta còn phải về ăn cơm với dì Kim! Tạm biệt! See you again!!!" - Nói xong Kim Liên đi thẳng vào vòng xoáy rồi biến mất.
"Chủ tử! Cái si du ờ gen là gì vậy ạ?" - Liên Tâm thắc mắc quay sang Minh Liên.
Cô chỉ cười rồi trả lời: "Có nghĩa là hẹn gặp lại đó!".
Hoài An bưng lên một đĩa điểm tâm, cậu nhìn qua lại cũng chẳng thấy người kia đâu cả.
Minh Liên đột nhiên đứng dậy: "Hình như bổn cung nghe nói, ai vừa muốn chủ tử cũ quay về nhỉ???".
Hoài An hoảng sợ chạy mất, Liên Tâm nhanh chóng chạy theo.
Tiếng hét thất thanh của cậu phát ra làm đôi chim trên cành cao hoảng sợ mà rớt xuống đất.
Minh Liên bước nhẹ nhàng ra ngoài: "Dù sao nói hết như vậy cũng tốt nhỉ, Kim Liên??" - Cô nhìn thẳng lên trời cao, nở một nụ cười thoải mái..