Lương Thái hậu từ từ bước đến cạnh Thanh phi, mọi người xung quanh liền đồng loạt quỳ xuống: "Thánh mẫu Hoàng thái hậu vạn phúc kim an!".
"Nếu đúng theo lễ nghi! Đích thứ phải có sự khác biệt, vậy thì muội đây mau làm đi!" - Lý Thái hậu ngồi trên ghế dùng ánh mắt vô cùng quyền lực nhìn người đối diện.
Giờ đây người đã không còn muốn thể hiện sự kính trọng gì cả.
Chỉ cần cao hơn là đã cao rồi.
Vì bị quá nhiều ánh mắt nhòm đến nên Lương Thái hậu không thể không hạ mình thỉnh an: "Tỷ tỷ vạn an!".
Nhìn thấy mục đích đạt thành, Lý Thái hậu nhanh chóng mỉm cười, cho phép tất cả mọi người đứng dậy.
Lương Thái hậu nhanh chóng kéo Thanh phi đứng dậy: "Muội muội đến đây chỉ là có chút chuyện cần bàn với Thanh phi! Xin phép được mang người về!" - Nói xong định dắt cô ta đi.
Nhưng làm sao người dễ dàng tha như vậy: "Ai gia đã đồng ý chưa mà đi thế!" - Chỉ một câu nói đã khiến cho một đoàn người dừng hẳn lại.
Người dùng tay của Dương cô cô để đẩy người đứng dậy.
Từng bước mạnh mẽ bước đến gần Lương Thái hậu, người vừa đi xung quanh vừa nói: "Ngày trước khi muội về cung! Ai gia vì kính trọng năm xưa nên mới xưng muội một tiếng tỷ tỷ! Nhưng không ngờ muội lại nghĩ rằng mình có thể một bước mà thay thế được ai gia sao?".
Lương Thái hậu đương nhiên không thể chịu thua thiệt, lật tức thẳng người lên mà đối mặt với Lý Thái hậu: "Muội nào giám! Dù sao muội cũng là Sinh mẫu của Hoàng đế cho nên...!".
Không để Lương Thái hậu kịp trở mình, người liền mở lời: "Muội là Sinh mẫu, điều này ai ai cũng biết! Nhưng hình như muội đã quên, chính ai gia vừa là Đích mẫu vừa là Dưỡng mẫu của Hoàng đế! Đích thứ khác biệt, điều này muội đừng nên quên!" - Nói xong Lý Thái hậu xoay người lại đi về hướng ghế nắm lấy tay của Minh Liên mà đi vào.
Còn Lương Thái hậu đã bị tức đến mức nỗi điên nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn: "Muội xin nhớ lời tỷ dạy!" - Tức thì bà ta lôi Thanh phi đi mất, đoàn người vì vậy mà rời khỏi Diên Hi cung.
Hoài An sau khi tiễn người cuối cùng rời khỏi liền vui vẻ chạy thẳng vào trong chính điện: "Thái hậu nương nương! Người ngầu thật đấy!".
Lý Thái hậu cũng bị lời nói ấy của Hoài An chọc cười: "Ngầu? Ai dạy cậu từ đó vậy?".
Minh Liên ngồi ở phía dưới nhìn lên: "Là thần thiếp ạ! Nó có thể hiểu là vô cùng oai phong đấy ạ!".
Thái hậu bị chủ tử hai người họ chọc cười đến mức đau bụng: "Thôi! Thôi! Ai gia hiểu rồi, từ Đường Bảo, bây giờ đến Hoài An! Từ đó đến giờ con không bao giờ chọn người thật sự nghiêm túc như Liên Tâm cả!" - Liên Tâm bị nhắt tên lật tức giật mình.
Nhưng sau một lúc, Thái hậu lại bắt đầu rơi vào trầm tư: "Ngày đó! Bà ấy cũng rất tốt, nhưng vì con mà đã làm nên chuyện không nên làm! Ai gia cứ nghĩ, mấy mươi năm ở nơi cửa Phật, bà ấy sẽ thay đổi chứ! Nhưng không ngờ lại như trở thành một con người khác vậy!".
Nghe vậy, Minh Liên liền có chút bất ngờ.
Thật sự Lương Thái hậu năm xưa rất hiền lành sao.
Lý Thái hậu nhìn mặt Minh Liên liền biết rằng cô chẳng tin, nên đã lấy bên mình ra một chiếc túi thơm: "Cái này là năm xưa bà ấy may cho ai gia! Từng đường kim mũi chỉ đều xuất phát từ tấm lòng cả, ngay cả bạch đàn bên trong cũng là chính tay bà ấy lựa từng chút một! Liên nhi, con nói xem người như thế thì xấu chỗ nào!".
Minh Liên nghĩ cũng phải, cũng như Lý phi bây giờ.
Thật sự tâm tình cô ấy rất tốt, nhưng chỉ vì một chút quyền lực đã khiến con người rơi vào hố sâu vô tận.
"Chuyện về bà ấy thì nhiều vô số kể! Thôi thì để khi nào ai gia rãnh sẽ kể tiếp cho nghe! Bây giờ phải về trước!" - Thái hậu từ tốn rời khỏi chính điện, Minh Liên cũng tận tình tiễn người đến tận cửa cung.
Khi cô vừa quay lại liền bị một ánh vàng xuất hiện hù cho một trận.
Sau khi cô định hình lại thì mới biết là Kim Liên: "Này cô chơi vậy tôi giật mình chết thì sao?".
Kim Liên nghiêng cái đầu sang một bên nói bằng giọng điệu dễ thương: "Thì tôi nhét cô vào lại thôi chứ sao nà!".
Minh Liên liền nắm lấy tay của Kim Liên, kéo cô đến mãnh vườn sau hậu viện.
/Xoảng/.
"Ả ta! Ả ta dám nhục mạ ai gia ngay chỗ đông người như vậy, tức quá!" - Lương Thái hậu lật cả khay trà xuống dưới đất làm Vân công công cực khổ nhặt mãnh vỡ: "Thái hậu nương nương! Người đừng có vì những chuyện đó mà đập đồ được không! Nô tài nhặt mệt chết đi được!".
Bà ta định nói tiếp thì tên thái giám có sẹo kia bước vào, trên tay cầm một phong thư: "Nếu tức giận vậy thì nhiệm vụ này hợp với người đó! Thái hậu à!".
Bên trên phong thư còn có ấn ký của Hắc Phong hội.
Bà từ tốn xé phong thư rồi đọc nó.
Đột nhiên cánh tay bà run lên vì sợ, lá thư cứ thế trơn tuột khỏi tay bà mà rơi trên mặt đất.
Dòng chữ đỏ hiện lên "Giết chết Mẫu hậu Hoàng thái hậu".
Vân công công vô tình đọc được mà cũng tỏ ra đầy sợ hãi: "Thái hậu! Không được đâu! Thái hậu!".
Nhưng rồi Trần Hoàng đặt lên bàn một gói bằng giấy: "Hắc chủ có truyền đến! Dùng nó mà giết, thì sẽ rất khó phát giác ra! Nếu không nó sẽ ban cho người đó, Thái hậu à! Người hãy nghĩ cho kỹ đi!" - Nói xong Trần Hoàng kéo chiếc nón xuống mà rời đi.
Để lại hai người đang phát hoảng xanh cả mặt..