Minh Liên đang đứng giữa một không gian rộng lớn, nhưng chỉ có một mình.
Dù cô có gọi lớn cỡ nào cũng chẳng ai nghe.
"Minh Liên! Tôi ở đây!" - Lật tức cô quay đầu lại nhìn, là Kim Liên đang đứng mỉm cười với cô, bên cạnh còn là Hắc Kiêu nữa.
Minh Liên tiến lại gần như muốn ôm lấy bọn họ, nhưng giờ chỉ còn là ảo ảnh vô tận.
"Muội muội! Hãy ở lại sống tốt nhé, ta cùng Kim Liên phải đầu thai chuyển thế rồi!" - Hắc Kiêu vẫn nhẹ nhàng như thế, còn dùng tay xoa nhẹ đầu cô.
Kim Liên tiến đến: "Tôi cũng vậy! Dù sao cậu cũng đã không còn gì vướng bận rồi nhỉ?".
"Thôi! Cũng đã đến lúc rồi, tạm biệt!" - Kim Liên tiến lên cuối đầu như một lời cảm ơn chân thành, tay trái nắm lấy Hắc Kiêu, tay phải vẫy chào rồi tan biến vào bóng đêm vô tận.
"Không! Mọi người không được đi!" - Minh Liên choàng tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng, thân thể mệt mỏi khiến cô chẳng thể ngồi dậy được.
Liên Tâm lúc này mới chạy đến đỡ cô: "Chủ tử! Người làm sao vậy ạ?".
Minh Liên khẽ lắc đầu, cô ngồi đấy bần thần nhìn xung quanh.
Khung cảnh quen thật, căn phòng này cũng vô cùng thân thuộc: "Là Bách Liên cung sao?".
"Dạ đúng rồi ạ! Sau khi người bất tỉnh, thì có rất nhiều chuyện xảy ra, phản quân bị bắt trói lại toàn bộ, Thanh phi bị phát hiện là giả mang thai nên bị tống vào lãnh cung! Nơi này cuối cùng vẫn là cho chủ tử ở!" - Liên Tâm tiến đến, dìu Minh Liên đến bên bàn trà mà ngồi xuống.
Trên bàn lúc này đang đặt kim sách kim bảo của Hoàng quý phi vị.
Mình Liên liền bất ngờ nhìn nó.
Liên Tâm thấy vậy định giải thích, thì Hoài An từ đâu phóng vào hô lớn: "Là Hoàng thượng hạ chỉ, phục chủ tử trở lại Hoàng quý phi! Còn nữa...!".
Liên Tâm tiến đến gần cậu, nhưng không phải để đánh mà cùng với Hoài An quỳ xuống vẻ mặt đầy vui vẻ: "Mà còn hạ chỉ! Khi sức khỏe của chủ tử khỏi hẵn, sẽ lật tức cử hành đại lễ phong chủ tử làm Hoàng hậu!".
"Hoàng hậu à!" - Minh Liên nghe hai chữ Hoàng hậu này tâm trạng cũng tốt hơn một chút, nhưng vui thì không thể.
Sau mọi chuyện đã qua, Minh Liên lại có thêm bài học về lòng người.
Minh Liên nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, nghĩ về tương lai của một thời không xa.
................!
Ba tháng sau, sức khỏe của Minh Liên khỏi hẳn.
Đại lễ phong hậu được diễn ra, vì nàng cũng góp công vào hai trận chiến lớn, thế nên được chuẩn bị vô cùng xa hoa.
Được xem là đại lễ lớn nhất trong lịch sử Đại Vũ.
Sau khi trở thành Hoàng hậu, đúng như lời hứa của mình, Minh Liên đã cùng Cơ Đế lên xe ngựa tiến đến Thánh Lâm mà cảm tạ.
Trong xe, Minh Liên áo bà trâm phượng, cao quý như ngọc ngà.
Nhưng có điều, Minh Liên lại buồn ngủ mà ngã vào lòng Cơ Đế thiếp đi.
Cậu vuốt ve mái tóc, nhìn khuôn mặt bình thản khi ngủ của cô, Cơ Đế mới lắc đầu: "Hoàng hậu à! Nàng như vậy thì làm sao trẫm dám bỏ nàng đây!".
Sau một hồi rung lắc dữ dội, xe ngựa cũng đến được Thánh Lâm.
Cơ Đế liền nhẹ nhàng đánh thức Minh Liên dậy: "Nào! Đến nơi rồi!".
"Cho thiếp ngủ chút nữa đi mà!" - Minh Liên xoay tròn như một con mèo cố ý làm nũng.
Nhưng Cơ Đế vẫn cố gọi: "Nhanh nào! Thập Nhị ám vệ đã đợi bên ngoài rồi!".
"Vậy thì xuống thôi!" - Minh Liên chẳng biết, những lời nói trong lúc mê ngủ ấy, lại bị các ám vệ đang quỳ bên ngoài nghe hết.
Cơ Đế bước ra, Minh Liên cũng nối bước theo sau với dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng khó tả.
"Chúng thần tham kiến Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương!".
"Mau đứng dậy hết đi! Buổi lễ nên bắt đầu được rồi!" - Cơ Đế sợ Minh Liên bị đau, nên đã ẫm ngang cô mà mang xuống, khiến các ám vệ một phen trố mắt.
Tống Lâm còn dùng tay chạm nhẹ vào Ngũ Lâm: "Nè! Học hỏi đi!".
Lễ tạ ơn cũng diễn ra vô cùng trót lọt, Cơ Đế cùng Minh Liên tiến đến từng cái cây cỗ thụ thấp nhang cảm tạ.
Lão Ngũ đột nhiên tiến gần cô, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương! Liên Tâm cô ấy...!".
"À! Liên Tâm đang ở trong cung để trồng hoa đấy! Nay cô ấy mê hoa lắm!" - Minh Liên lúc này đang ngồi trên một cái xà ngang, đung đưa hai cái chân vô cùng thích thú.
"Thần định xin...à...định...!" - Chỉ cần nghe đến đó, Minh Liên đã hiểu cậu muốn xin điều gì.
Cũng chẳng thể nào cứ giam nhốt tình cảm của Liên Tâm trong Bách Liên cung mãi.
Minh Liên liền nhìn vè phía Ngũ Lâm mà gật đầu: "Bổn cung biết cậu muốn xin điều gì? Vậy thì bổn cung chấp thuận, nhưng quan trọng là Liên Tâm phải đồng ý!".
Ngũ Lâm nhảy cẩn lên vui vẻ như một đứa trẻ nhận được kẹo ngọt.
Cậu không quên cảm tạ Minh Liên rồi phóng đi mất.
Cơ Đế làm lễ xong tiến lại xà, nhìn thấy Minh Liên vui vẻ, cậu sẵn tiện nên hỏi một câu: "Có chuyện gì khiến thê tử của trẫm vui vẻ đến vậy chứ?".
Cô vội vàng lôi Cơ Đế lên xà ngồi chung: "Thiếp chỉ là đang nhớ về những chuyện đã qua! Mới đó mà nó đã như một giấc mơ vậy!".
"Phải! Trẫm cũng không ngờ! Hoàng hậu à, đừng bao giờ rời bỏ trẫm được không? Nếu có chuyện gì hãy hỏi thẳng trẫm, đừng im lặng mà cất giấu trong lòng, được không?".
Minh Liên liền gật đầu: "Được! Thiếp sẽ sống cạnh chàng đến khi nào đầu bạc răng long thì mới thôi!".
Cơ Đế nhận được câu trả lời mong muốn liền ôm chặt lấy cô.
Khi buông ra liền tặng một nụ hôn trên trán.
Nắm lấy tay cô mà cùng đi lên xe ngựa: "Về thôi nào! Về nhà của chúng ta!".
"Ừm!"..