SỰ TRỪNG PHẠT CỦA NỮ THẦN
Cảnh Thiên không thèm liếc nhìn đối phương mà tập trung đánh nhau với tên trước mặt, chân mày nhíu chặt hơn.
Mặc dù trong mắt người ngo3ài, cô đã có thể đánh bại đối phương rất nhanh nhưng đối với Cảnh Thiên, sức chiến
đấu hiện tại của cô còn quá kém.
Nếu là trước đây, 1cô còn chẳng thèm nhìn thực lực của những kẻ này, cùng lắm chỉ cần hai thế võ là có thể giải
quyết được cả bốn tên.
Còn bây giờ, cô mấ9t tận hai phút.
Nhưng vì tư chất của cơ thể này tốt hơn cô lúc trước nên Cảnh Thiên chỉ hơi buồn thôi.
Ngay sau đó, cô bước đế3n trước mặt chúng, trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương, cô kéo một tay của một tên
rồi bóp “rắc” một tiếng.
Tiếng gãy xương khiến cho da đ8ầu tê dại vang lên, sắc mặt tên đó cũng trở nên trắng bệch
nhưng hắn lại không kêu lên.
Dáng vẻ kìm nén cơn đau đó khiến tất cả mọi người không nhịn được muốn khóc, chỉ
có tiếng kêu la thảm thiết như mổ lợn của gã đàn ông mặc vest không ngừng vang lên bên tai.
“A a a a… Tôi không thể động đậy được nữa rồi! Tại sao tôi lại không động đậy được nữa? Tôi không thể cảm nhận
được cơ thể của mình nữa rồi! Cô đã làm gì với tôi rồi? Cô không biết tôi là ai sao?”
Tuy nhiên Cảnh Thiên hoàn toàn phớt lờ gã ta, mà từ từ đi về phía một người khác.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự
cầu xin.
Đối với chúng, sức chiến đấu tượng trưng cho tính mạng.
Chúng đã có quá nhiều vụ giết người ở nước ngoài và có
quá nhiều kẻ thù.
Không có sức chiến đấu còn khiến chúng khiếp sợ hơn là mất đi tính mạng.
Không ai trong số những người bị bọn chúng giết chết là người tầm thường.
Một khi những người này biết rằng
chúng bị tàn phế, chắc chắn sẽ săn lùng chúng đến chân trời góc biển, trả thù chúng cho đến chết.
Người phụ nữ đeo mặt nạ này biết rất rõ điều này.
Vì vậy cô ta chỉ khiến bọn chúng không thể cử động được, sau đó bóp xương tay phải của chúng thành từng mảnh
nhỏ trong khi chúng còn ý thức.
Nếu Saka vẫn còn sống, bọn chúng vẫn có thể bỏ ra một số tiền rất lớn để nhờ Saka
chữa lành.
Nhưng bây giờ xác Saka đã được tìm thấy, Saka đã không còn trên thế giới này nữa.
Mà cho dù Saka còn sống, bọn
chúng đã giúp Đổng Duyệt Đồng ra tay với Hồng Lục.
Theo mức độ tàn nhẫn của Saka, sợ rằng cái kết có lẽ sẽ
tương tự như bây giờ.
Cho dù ánh mắt của hắn ta có khẩn thiết và hèn mọn đến đâu, Cảnh Thiên cũng không mềm lòng.
Sau khi bóp nát tay của ba người, người cuối cùng nhìn Cảnh Thiên với ánh mắt dữ tợn, vẻ mặt coi thường cái chết,
chờ đợi cô bóp nát tay phải của mình,
Nhưng Cảnh Thiên lại nâng tay trái của hắn lên.
Hắn cho rằng chỉ đánh nhau có một lát, hơn nữa bốn người bọn họ cùng lúc đánh nhau với đối phương, hắn là cô ta sẽ không biết hắn thuận tay trái.
Nhưng hắn đã sai rồi.
Đối phương không chỉ nhớ, mà còn nhớ rất rõ.