Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 152: Tôi là vợ của thịnh thế (3)



Dọc theo đài đá, có ba sợi dây, được treo trên không trung, phía dưới còn có ba người bị treo ngược.

Tay của ba người nọ bị buộc chặt.

Ngoài miệng bị dán băng.

Phía dưới chân là không trung.

Vương Đạo thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, hai mắt
mở thật to, hắn nhìn điện thoại thẳng tắp ho to: “Vợ, cha, mẹ ơi…..Mẹ,
cha, vợ ơi….”

Ba người không cách nào nói chuyện, mắt không dám
nhìn xuống, Vương Đạo có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trong ánh mắt họ từ
trong điện thoại, bên trong lóe ra sợ hãi và kinh hoảng, còn có nước mắt đang thẳng tắp rơi xuống.


Tiếng của gió càng lớn, dường như hình ảnh của ba người kia đã dừng lại một chút trong điện thoại di động, mới chuyển sang bên cạnh, một cô bé bị trói ở trên cây cột bên cạnh đài đá, hai mắt mở thật to, gần như đã bị dọa tới u mê, rõ ràng miệng không có
bị nhét gì, nhưng lại không kêu gào, mà chỉ chảy nước mắt trong im lặng.

Lúc nhìn thấy hình ảnh của Vương Đạo trong màn ảnh, thì hé miệng, giống như là muốn nói chuyện, tuy nhiên lại không phát ra chút tiếng nói nào, từ
hình dạng của đôi môi mà có thể mơ hồ thấy được hai chữ “Ba ba”, nước
mắt trên gương mặt nhỏ nhắn càng rơi nhiều hơn.

“Nữu Nữu….” Tiếng của Vương Đạo, có nóng nảy và khẩn trương, sau khi hô xong, ông ta lập
tức bắt đầu tức giận nhìn điện thoại hô to: “TMD là ai vậy, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tao này, trói ba người nhà tao tới nơi đó, mày muốn làm cái gì? Muốn tiền sao? Mày muốn bao nhiêu, ra giá đi, tao sẽ cho mày,
muốn bao nhiêu thì tao sẽ cho mày bấy nhiêu, TMD mày mau thả bọn ra cho
tao, mau thả ra!”

Vẫn không có người nói chuyện trong điện thoại.

Vương Đạo giống như bị điên rồi vậy, tiếp tục kêu: “TMD mày có phải là người
hay không vậy, lại có thể không buông tha cho cả người già phụ nữ và trẻ con, TMD rốt cuộc thì mày là ai vậy, dám làm còn không dám lộ diện à!”

“Nói cho tao biết, chỗ đó là đâu, bây giờ tao sẽ lập tức tới đó, còn tao,
mày muốn giết muốn xử sao thì tùy mày thôi, nhưng mà đừng làm liên lụy
tới người nhà tao, bọn họ vô tội.”

Đột nhiên điện thoại lại truyện tới vài tiếng cười khẽ.

Tiếng cười kia rất nhẹ, thậm chí khi xuyên thấu qua điện thoại, nghe cũng
không rõ ràng, nhưng không hiểu vì sao, lại có chút ý vị ác liệt lại u
ám, tiếng cười từng chút từng chút xuyên ra ngoài, khiến Vương Đạo chấn

động, một chữ cũng không nói ra được.

Không chỉ riêng Vương Đạo,
mà cả nhà bên trong, đều cảm giác được một loại cảm giác bị áp bức, mà
loại cảm giác bị áp bức đó, nồng nắc đến nói khiến người ta hít thở
không thông.

Điện thoại di động bị người ta từ từ cầm lên, lên
tới một độ cao nọ, thì điện thoại đổi hướng một cái, trong màn hình,
chợt xuất hiện một người đàn ông.

Vương Đạo cầm điện thoại di
động lên, nhìn hình ảnh người đàn ông chợt xuất hiện trên màn hình kia,
trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc có chút lờ mờ.

Thật lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn kỹ dáng vẻ của người đàn ông kia.

Người đàn ông kia rũ mắt xuống, nên khiến người ta không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh.


Ngũ quan và đường nét của anh rất hoàn mỹ, cực kỳ đẹp lại chói mắt.

Sống mũi thanh tú, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi môi xinh đẹp, hình dáng
trên dưới đẹp giống như được chặm khắc vậy, nhìn qua nhìn lại, khiến
người ta không tìm được chút tì vết nào, giống như một tác phẩm nghệ
thuật của Quỷ Phủ Thần Công.

Gió đêm thổi những sợi tóc của anh
bay tán loạn, lông mi của anh rất dài, nhẹ nhàng chớp động hai cái,
gương mặt bình tĩnh lại lạnh nhạt, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên.

Ánh mắt của anh, lóe lên một loại ánh sáng lạnh lùng và sắc nhọn như sao,
sắc nhọn giống như loại vũ khí, có thể moi gan mổ bụng người trong nháy mắt, và không chút lưu tình!

Vương Đạo vẫn đang ngơ ngác và sững sờ nhìn gương mặt kia.



DMCA.com Protection Status