Đầu ngón tay anh rất ấm áp, cô không cưỡng lại được, nước mắt bỗng chảy xuống.
“Đường Dịch, xin lỗi……”
Nhớ rõ lúc ấy tuổi còn nhỏ, cô không thể chống lại, bị bọn họ nhốt
vào phòng lạnh trong quán bar cả đêm, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở
bệnh viện rồi, bác sĩ nói cô chỉ bị một ít vết thương ngoài da, tổn
thương do giá rét mà thôi, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện theo
dõi một thời gian, vì còn có khả năng lưu lại di chứng, thân thể của một cô gái, không thể nhìn ra được tai họa ngầm ẩn sau những vết thương bên ngoài đó.
Cô không hiểu chuyện, không muốn đem thời gian và tiền bạc lãng phí
trên giường bệnh, muốn sớm được ra viện, dùng ‘liệu pháp tự nhiên’, tuy
rằng bắt đầu từ kỳ kinh nguyệt thứ hai sau đó, cô đã cảm nhận được sinh
lý đau thống khổ, nhưng dưới áp lực thời gian và tài lực, cô vẫn nghĩ nó không quan trọng, nên chỉ cố chịu đựng, chú ý giữ ấm cơ thể hơn.
Không thể biết được sau ba năm nó lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như thế.
“Anh biết, anh biết mà.” Đường Dịch thật cẩn thận ôm lấy cô, mềm
giọng dỗ dành cô:“Dĩ Ninh, không sao đâu, anh sẽ nghĩ cách, cho nên
không cần khóc nữa.”
Cô không chịu nổi, thậm chí cô còn không biết mình có đủ tư cách thừa nhận sự ôn nhu của anh hay không.
Cô làm cho anh cũng trở thành người bị hại.
Có thể chuyện này không quan trọng với anh, bất đắc dĩ gặp được cô,
một người không hoàn hảo, nên anh mới phải thừa nhận kết quả này.
Cô biết tất cả người ở Đường gia đều nghe theo anh, anh nói một câu
không ai dám nói một từ không, sau đó thì sao? Cô có thể ỷ vào tình cảm
của anh đối với mình mà để anh phải thừa nhận ánh mắt khác thường của
người ngoài ư?
Cả đời Kỉ Dĩ Ninh không có con cũng không quan trọng, nhiều nhất cũng chỉ là hối tiếc, tự thương hại mình thôi, nhưng Đường Dịch thì không
được.
Hôm nay mới tấu vang khúc nhạc dạo, ngày mai đã đi vào đoạn kết. Sự
thật khiến người ta đau lòng, nhưng cho tới bây giờ nó luôn nắm phần
thắng. Cô hiểu, cô rất hiểu.
Thế giới tình cảm cũng có bốn mùa, không thể trốn được sự thay đổi theo mùa.
Lá cây rụng xuống, thế giới biến lạnh, tiết sương giáng qua đi sẽ lập đông.
Từng trằn trọc trong tình yêu, đến một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu
được thật ra tất cả đều là chuyện không có căn cứ như thế nào.
Lý trí nói cho cô, phải cúi đầu trước sự thật, phải để anh đi, nhưng dục vọng lại nói không.
“Đường Dịch……” Cô bật khóc, thẳng thắn thành khẩn nói với anh:“Em
không muốn ly hôn, không muốn anh có con với người khác,…… Em muốn được ở bên anh.”
Rất sợ có một ngày, sau một đêm anh tỉnh lại, bỗng nhiên quên đi một
người tên là Kỉ Dĩ Ninh, từ nay về sau cái tên Kỉ Dĩ Ninh này sẽ đánh
mất ánh sáng đối với Đường Dịch, nó cũng chỉ giống như tất cả mọi người
mà thôi.
Quan hệ giữa người với người, luôn có một giới hạn, cọng rơm làm gãy
lưng con lạc đà, [1] trước đó cứ tích lũy thật nhiều, từng cái có thể
tha thứ, đến chung cuộc không bùng nổ thì cũng sụp đổ, không có con
đường thứ ba có thể đi.
[1] “cọng rơm làm gãy lưng con lạc
đà”: Thành ngữ này xuất phát từ Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất một
trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm một chút xíu nữa là làm lưng
lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của sức chịu đựng, không nên vượt
qua điểm gãy vỡ.
Ai mà chưa từng yếu đuối? Khổ sở có thể thất vọng, bị dao cắt phải có thể đổ máu, gió đông lạnh lẽo, Đường Dịch có thể bảo toàn cô đến ngày
nào?
Happy together, nói được thật tốt, cùng ở bên nhau tức là cùng hạnh
phúc, khi không vui thì dựa vào cái gì mà muốn Đường Dịch phải ở bên Kỉ
Dĩ Ninh?
Là cô không tốt, bị anh làm hư, càng muốn càng nhiều.
Cái gọi là không thể buông, chính là tới tay không buông và chưa tới tay thì không thể.
Hạnh phúc hay bất hạnh, cô là người đến sau hay người đến trước.
Không có con, tất nhiên sẽ tuyệt vọng; Nhưng mất đi Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Đường Dịch nở nụ cười, nâng tay lau nước mắt cho cô, muốn ôm cô đứng
dậy lên tầng,“Dĩ Ninh, sẽ không ……” Anh có thể nói cho cô, sẽ không, anh sẽ không rời bỏ cô, chuyện con cái đối với anh mà nói, còn không quan
trọng bằng một phần vạn so với cô.
Khi ngón tay anh chạm đến eo cô, Đường Dịch rốt cục mới phát hiện cô có gì đó không bình thường.
Toàn thân Kỉ Dĩ Ninh lạnh như băng, cả người đang run rẩy. Vừa rồi
anh đã phát hiện, nhưng anh chỉ nghĩ cô đã khóc quá nhiều, cho tới bây
giờ anh mới phát hiện cô thật sự xảy ra chuyện.
Đường Dịch vội vàng bế cô lên, đưa cô đến sô pha trong phòng khách,“Thấy khó chịu ở đâu?”
Kỉ Dĩ Ninh không nói gì, ôm cổ anh nắm chặt lấy áo sơmi của anh, mồ
hôi chảy ra đầy trán cô, tay trái của cô gắt gao che bụng dưới.
Trong lòng Đường Dịch trầm xuống thật nhanh.
Động tác này của cô, cô như thế này, thật sự rất quen thuộc với anh.
Đường Dịch vội vàng lấy tấm chăn lông trên sô pha quấn quanh người
cô, anh xoa xoa bàn tay lạnh như băng của cô, giọng nói âm trầm lộ ra lo âu.
“Tháng này…… Em đã uống thuốc chưa?”
Cô lắc đầu.
Cô nghĩ mình có thể mang thai, nên đã ngừng uống thuốc Đông y giảm đau bụng.
Sắc mặt Đường Dịch trở nên tái nhợt.
Vội vàng làm bộ muốn bế cô lên,“Chúng ta đi bệnh viện.”
“Không đi bệnh viện……”
Kỉ Dĩ Ninh cúi người xuống che bụng dưới,“Em không cần đi vào trong đó……”
Cô không cần đi bệnh viện. Nơi đó, cô đã đến rất nhiều lần. Ở bất cứ
đâu, cô cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc của những người được làm
mẹ, cô có thể nhìn thấy những người chồng đang bế đứa trẻ mới sinh, sau
đó là hình ảnh họ hôn lên môi vợ yêu của mình, những hình ảnh đó, đều là những điều cô không nên nghĩ đến. Trước đây cô không biết chuyện mình
có khả năng không thể có con, thấy người khác có cũng chỉ là hâm mộ,
nhưng bây giờ, cô không chịu nổi.
“Anh ở lại với em, Đường Dịch, anh ở lại với em……”
“Anh biết.” Anh gắt gao nắm tay cô,“Anh ở trong này.”
Bắt đầu từ rạng sáng hôm nay, bỗng nhiên cô thấy đau đớn. Trong thời gian ngắn ngủi, thổi quét cả người cô.
Từ khi bị bệnh này, Kỉ Dĩ Ninh bắt đầu sợ hãi màu đỏ, rất đáng sợ, quá chói mắt quá rực rỡ.
Hoa trong cung màu hồng hiu quạnh.
(Nguyên văn: Cung hoa tịch mịch hồng. Là một câu thơ trong bài Cố hành cung của Vương Kiến.)
Cô đau quá, không có lần nào nghiêm trọng như lần này, đau đớn nói
không nên lời như bị kim châm, như sóng biển đánh úp lại, ý định đẩy cô
vào chỗ chết.
Sau khi Thiệu Kì Hiên biết chuyện và đến phòng ngủ nhà họ, anh cũng
chỉ biết ngây ngốc nhìn cô và Đường Dịch, không biết phải làm sao.
Cô như muốn bỏ mặc chính mình, kiên quyết không uống thuốc giảm đau,
không chịu châm cứu giảm đau, mà chỉ giữ chặt lấy Đường Dịch, nắm chặt
lấy áo sơmi của anh, giống như muốn anh đi cùng mình đến hết đoạn đường.
Mồ hôi lạnh chảy ra khắp người cô, cả người cô tựa như bị ngâm trong
nước, khi đau đớn bất chợt ập đến không thể chống đỡ được, cô liền gọi
tên anh, rên rỉ một câu, Đường Dịch em đau quá.
Đúng, nhất định rất đau, ngay cả người ngoài như Thiệu Kì Hiên cũng cảm thấy đau.
Đau đớn làm cho người ta không có tôn nghiêm, cô được anh ôm vào
trong ngực, nói đứt quãng không hết câu, đau đớn kịch liệt khiến cô nói
rất chậm, nhưng vẫn cứng rắn không chịu dừng lại, lăn qua lộn lại, cũng
chỉ có kia năm chữ:
“Đường Dịch thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, Đường Dịch.
Từ khi gặp nhau đến bây giờ, những gì thuộc về em, tất cả tất cả, anh đều tới thừa nhận.
Cuối cùng cuối cùng, cô rốt cục không chống đỡ được cơn đau đớn tra tấn, ngất đi trong lòng anh.
Thiệu Kì Hiên vội vàng tiến lên tách hai người đó ra, mở một hòm
thuốc ra, động tác thuần thục cắm kim truyền nước biển vào tay phải của
Kỉ Dĩ Ninh.
“Anh điên rồi sao?!” Thiệu Kì Hiên không nhịn được rống lên với Đường Dịch:“Cô ấy bị như vậy mà sao anh cũng không đưa đến bệnh viện?!”
Đường Dịch nửa quỳ trước giường, nắm lấy bàn tay trái của cô.
Trái tim cô bị thương tổn quá nặng, đi bệnh viện có tác dụng gì?
“…… Anh có biết vừa rồi, câu cuối cùng cô ấy nói với tôi là gì không?”
Thiệu Kì Hiên ngừng một chút, hỏi:“Là gì……?”
“Trên đời rất khó có cái gì vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai không phụ người mình yêu……” [2]
[2] Nguyên văn: Thế thượng an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh.
Tại sao phải có tình cảm?
Anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi tái nhợt của cô.