Thím Chu là người từng trải, đã sớm xem thấu tiểu tâm tư của Thượng Quan Mặ, bà thấp giọng nói: “Công chúa, chúng ta ở phía dưới đợi một hồi, chờ Thượng Quan Thiệu chủ làm xong rôi đưa Khi ta vệ nhà, con ngàn vạn lần đừng lên lầu, biết chưa?”
*Vì sao không thể lên lầu, phía trên có gì sao ạ?” Lục Họa khó hiểu.
Cái này lại làm gương mặt già của thím Chu đỏ lên, Công chúa ngốc của bà cái gì cũng không biết, không biết trên lầu có con chó sói đang động dục thèm khát cô: “Công chúa, nói chung con cứ nhớ kỹ bây giò con đang mang thai, muôn ngàn lần không thể thân cận với đàn ông, sẽ có nguy hiểm, biết không?”
Thím Chu đang nói cái gì vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lục Họa đỏ bừng, cô cùng Thượng Quan Mặc xa nhau lâu như vậy, môi ngày cô. đều chỉ nghĩ đến chuyện giữ thai, chưa ng có nghĩ tới chuyện kia, cô không CÓ: “Thím Chụ, thím đang nói bậy gì vậy, con biết rôi, thím đừng nói lung tung nữa.” Lục Họa xoay người rời đi.
Thím Chu là biệt Công chúa nhà mình xấu hồ, nhưng bà phải nhắc nhở một chút, làm người từng trải, bà cứ: luôn cảm thấy vị Thượng Quan Thiếu chủ kia đôi với Công chúa mình động cơ bắt lương, cứ chộn rộn thế nào.
Lục Họa đi tới hậu hoa viên, cô ngồi ở trên xích đu, mở hộp sữa chua ra, sau đó dùng muỗng nhỏ múc một miễềng đặt vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon.
Lục Họa đặt tay nhỏ trên bụng mình, cục cưng con thích nơi này sao, đây là nơi bỗ và mẹ sống chung đây.
Nhớ tới qua khứ ngọt ngào, Lục Họa câu đôi môi đỏ mọng, lộ ra ý cười.
Lúc này đỉnh đầu truyền đến thanh âm quen thuộc: “En đang cười cái gì?”
Lục Họa ngắng đầu nhìn lên, Thượng Quan Mặc tới.
“À, có cười gì đâu, tôi chỉ đang sò sờ đứa bé.” LiP Họa che giấu cúi đầu ăn sữa chua.
Thượng Quan Mặc nhìn cô ăn sữa chua: “Sữa chua ngon lắm à?”
“Ừ ngon lắm, anh CÓ muốn nếm thử không?” Lục Họa rất tự nhiên múc một muỗng sữa chua đưa cho anh.
Thượng Quan Mặc không nhúc nhích.
Tay Lục: Họa liên cứng đờ giữa không trung, cô nhớ tới quan hệ hai người bây giờ, thực sự không t thích hợp đút đồ ăn cho nhau, cái muỗng này vân là cô ăn thì hơn.
“Bỏ đi, anh muốn ăn có thể lấy một hộp mới nêm thử.” Lục Họa muốn rút tay mình vê.
Thế nhưng một giây kế tiếp cổ tay cô bị kéo lại, Thượng Quan Mặc kéo cô lại sau đó cúi co thê cao lớn, ăn sữa chua cô đút tới.
“Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.” Anh bình luận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp Lục Họa đỏ ửng, anh đã ăn rồi.
Anh buông lỏng tay cô ra, lần này Lục Họa cũng không biết có nên tiếp tục ăn sữa chua trên tay hay không nữa.
Lúc này Thượng Quan Mặc nhìn cô hỏi: “Sao em không ăn?”
Ăn chứ.
Đương nhiên phải ăn, cũng không thể lãng phí.
Lục Họa tiếp tục ăn sữa chua.
Như vậy bọn họ đã ăn chung một muỗng rôi.