Khi đó Lục Họa bị Yêu Chuông mị thuật thao túng, anh hỏi cô “Lục Họa, em có từng yêu tôi?”
Lục Họa lạnh lùng nhìn anh, đáp ba chữ “chưa bao giò”.
Thượng Quan Mặc bắt đầu phát sốt, Đoạn Trường Thảo trong cơ thể ngóc đầu trở lại, hơn nữa khí thế hung mãnh, lúc mơ mơ màng màng anh cũng cảm giác trên người như bị kim châm, dường như có người đang ghim kim cho anh.
Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi mở mắt ra, tỉnh.
Anh vẫn còn ở trong phòng mình, nằm trên cái giường này, tất cả dường như chưa từng thay đổi, chỉ.
cần anh xoay đầu, có thể chứng kiến gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lục Họa, cô ngọt ngào rúc vào trong ngực anh, mặt mày cong cong CƯỜI VỚI anh, nói câu “Chông ơi, chào buổi sáng.”
Nhưng bây giờ, chỉ còn cảnh còn người mật.
Cô đã bỏ anh đi.
Thượng Quan Mặc chậm rãi ngồi dậy, lúc này nhi chứng kiến một người quen đứng nghiêm bên cửa số, trưởng lão tới.
“A Mặc, con đã tỉnh?” Trưởng lão lo âu nhìn anh.
Sắc mặt Thượng Quan Mặc rất yếu ớt, anh vén chăn lên, muôn xuông giường.
“A Mặc, con muốn đi đâu?” Trưởng lão hỏi.
Thượng Quan Mặc không nói gì.
*A Mặc, con muốn đi tìm Lục Họa, đúng không? Ta thực sự không rõ, đã đên lúc này, con tại sao còn muôn đi tìm cô ta? Người khác đều nói hoạn nạn thấy chân tình, dù năm năm trước hay là năm năm sau, ở cạnh con vĩnh viễn chỉ có ta, Lục Họa là người đầu tiên vứt bỏ con, vì sao con còn muôn đi tìm cô ta?” Trưởng lão tức giận nói.
Hai chân Thượng Quan Mặc rơi trên mặt đất, không biệt là bởi vì nằm quá lâu hay là thân thể quá yếu ớt, anh cảm thây hơi váng đâu.
Anh nhắm mắt lại, đợi cơn váng đầu trôi qua, khàn khàn nói: “Tôi muôn gặp Lục Họa một lần.”
Anh vẫn còn muốn gặp Lục Họa.
“Không cho đi! A Mặc, ta đều là tốt cho con, Quân Vô Song đối với con một lòng say mê, con cưới Quân Vô Song đi!”
Đôi mặt với yêu câu này, Thượng Quan Mặc cũng không nói gì, anh đứng lên thì thào lập lại: “Tôi muôn gặp Lục Họa.”
Anh nói tới nói lui vẫn là muốn gặp Lục Họa.
“Thượng Quan Mặc, ngày hôm nay không có lệnh của ta, con không ra được cái cửa này, con cũng không nhìn cơ thể mình ra sao, con sắp chết rồi!”
Hai tay xuôi ở bên người Thượng Quan Mặc siết chặt.
Lúc này Quân Vô Song đi vào, Quân Vô Song nhìn dáng vẻ tiều tụy thống khổ của Thượng Quan Mặc, nhẹ giọng nói: “Trưởng lão, ngài để anh ây đi đi!”
*Vô Song, cô cũng đồng ý nó đi gặp Lục Họa?”
“Trưởng lão, để anh á ấy gặp Lục Họa đi ạ, bằng không, anh ây sẽ không từ bỏ.” Quân Vô Song nói.
Trưởng lão hừ một tiếng, lúc này mới thỏa hiệp: “Được, A Mặc, ta cho con đi gặp cô ta, sau khi gặp con phải triệt để quên cô ta đi! Con phải bắt đầu cuộc sông hoàn toàn mới!”