Thập Nhất không gì sánh được đau lòng nhìn Thượng Quan Mặc: “Chủ, nhân, đủ rồi, cho n anh đi cầu. CÔ Ấy, cô ây cũng sẽ không đã trở vê.”
Nói rồi Thập Nhất lấy ra một vật, giao cho Thượng Quan Mặc: “chủ nhân, đây là phu nhất! để lại cho anh.”
Cái gì?
Thượng Quan Mặc nhận lấy, đây là một phân văn kiện, trên văn kiện là ba chữ “Giấy ly hôn” chói mắt.
Giấy ly hôn.
Thượng Quan Mặc đọc đi đọc lại ba chữ Niệi cho tới khi viền mắt đỏ tươi, huyết khí nơi cổ họng cuôn cuộn.
Ly hôn…
Cô muốn ly hôn với anh.
Thượng Quan Mặc đến nay còn nhớ rõ hình sản cô len lén lấy ra số hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với anh, khi đó cô nhõng nhẽo ôm anh, từng lần một nói cho anh biết có bao nhiều thương anh, cô nói sau này sẽ không rời bỏ anh, cô nói sẽ bầu bạn cùng anh cả cuộc đời.
Hiện tại, cô lại lấy ra vật này cho anh xem.
Vì sao?
Rốt cuộc vì sao?
Thượng Quan Mặc đột nhiên cảm thấy NiN vẫn không hiều cô, tình yêu của cô giống như hoa trong nước, rõ ràng đã chạm vào được, thế nhưng vừa chạm, nó liền nát tan.
Ha ha.
Thực sự quá buồn cười.
Thượng Quan Mặc siết tờ giây ly hôn nhăn nhút “Cho dù cô ây đưa tôi cái này, tôi muốn nghe cô ây chính miệng nói với tôi, người khác chuyền đạt cũng vô hiệu, tôi muôn cô ây tự mình nói với tôi cô ấy muốn ly hôn, bằng không, tôi sẽ không tin, tôi sẽ lập tức đón cô ấy trở về.”
Nói rồi anh như nghĩ tới cái gì, lắm bẩm nói: “Cô ấy nhất định sẽ đi về cùng tôi, trong bụng của cô còn có con tôi, đứa bé này là lợi thế lớn nhất của tôi, tôi là bố của nó, cô ấy nhất định không hy vọng con mình vừa sanh ra sẽ không có bố, cho dù dùng con giữ chân cô ây lại, cũng được.”
Thập Nhất viền mắt đỏ bừng nhìn chủ nhân mình, anh ta biết tình yêu của chủ nhân đối với Lục Họa đã nùng tình thực cốt, tình yêu đó, nghiên nát tất cả tự tôn của anh thành tro bụi.
E rằng, đây cũng là nguyên nhân anh ta không thích Lục Họa.
Ái tình từ xưa, là thứ đả thương người nhật.
Nếu như vô tình thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác anh là một kẻ sỉ tình, trọn đời chung tình với một người.
Thượng Quan Mặc sãi bước đi đi ra ngoài, anh muốn đón Lục Họa.
Thế nhưng đi vài bước, mùi ngai ngái nơi cô họng cũng nữa không áp chê được nữa: ‘phụt’ một tiếng, anh hộc ra một búng máu, ngã xuông đất tại chỗ.
“Chủ nhân!”
“Thượng Quan Mặc!”
Tiếng kinh hô của mọi người vang lên.
Thượng Quan Mặc lại lâm vào hôn mê, anh thấy ác mộng, anh năm mơ thấy năm năm trước.