Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 148: Em ngoan ngoãn một chút cho anh



“Nhị ca, anh đang làm gì đấy, mẹ nó không phải anh đang chơi đùa với Hạ Tịch Quán trên xe đấy chứ, vãi, vậy thì Nhị ca cũng không thể đánh em, phải khen em mới đúng, một ly One-night-stand này đủ cho anh với Hạ Tịch Quán chơi cả đêm dài đấy.”

Lục Hàn Đình chỉnh lại vô lăng, nhanh chóng đổi làn xe, con mèo quấn người bên cạnh đã thừa dịp anh không để ý mà hôn anh thêm máy cái nữa.

Nhưng đều là hôn bừa hôn loạn.

Lục Hàn Đình tự cảm thấy bản thân mình cũng không phải Liễu Hạ Huệ, khinh thường kiểu ngồi trong lòng mà không loạn.

Điện thoại của Hoắc Tây Trạch thực sự quá òn, Lục Hàn Đình bèn rút tai nghe vứt sang một bên, tắt điện thoại.



“Lục tiên sinh…”

Lúc này Hạ Tịch Quán đang ghé đầu vào bên vai anh, không ngừng thỏi khí vào tai: “Đừng cho là em không biết nhé, anh vẫn luôn muốn nhìn hết của em, đồ háo sắc nhà anh.”

Khóe mắt Lục Hàn Đình hơi hồng lên, cô còn tiếp tục làm loạn thì anh cũng không thể nào lái xe được nữa.

Lục Hàn Đình duỗi một tay ra lôi Hạ Tịch Quán nằm xuống đùi mình.

Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người càng choáng váng, cô định giãy dụa.

Nhưng từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói uy hiếp của đàn ông: “Quán Quán, biết anh háo sắc thì ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không anh không khách khí với em đâu.”

Sau khi say rượu Hạ Tịch Quán vẫn rất sợ Lục Hàn Đình, cô lập tức ngoan ngoãn nằm yên.

Quán bar 1949.



Hoắc Tây Trạch nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, bèn bỏ điện thoại xuống, đúng lúc này nhìn thấy Có Dạ Cần đưa Diệp Linh ra, anh vội vàng chạy lên: “Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân.”

Có Dạ Cần lên tiếng hỏi: “Bên chỗ Hàn Đình thế nào rồi?”

Hoắc Tây Trạch nháy nháy đôi mắt hoa đào: “Tốt lắm tốt lắm.

Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân, hai người muốn đi đâu vậy, đừng mà, hai người mới tới không lâu, còn chưa chơi đã, ở lại chơi với bọn em đi?”

Lúc này bên cạnh có người gọi: “Cố thiếu, Diệp mỹ nhân, hiếm khi mọi người có dịp hội ngộ, cùng chơi một ván đi, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”

Hoắc Tây Trạch kéo Có Dạ Cẩn: “Đi đi.”

Có Dạ Cần cùng Diệp Linh gia nhập trò chơi nói thật hay mạo hiểm, chỗ này có rất nhiều người quen, ngay cả Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng có mặt.

“Nói qua quy tắc trò chơi nhé, lát nữa mỗi người sẽ được phát một lá bài, ai có số điểm lớn nhất có thể yêu cầu người có số điểm nhỏ nhất chơi nói thật hay mạo hiểm, tham gia trò chơi này thì phải tuân theo quy tắc trò chơi.”

Mọi người đương nhiên đều đồng ý, chơi trò nói thật hay mạo hiểm này vốn là một trò rất kích thích.

Hoắc Tuyên âm thầm liếc sang Cố Dạ Cần, cô ta vô cùng mong muốn có thể có được điểm số lớn nhát, anh Dạ Cần có số điểm nhỏ nhát, như vậy cô ta có thể yêu cầu anh Dạ Cần hôn cô ta.

“Bây giờ bắt đầu chia bài.”

Mỗi người đều được nhận bài, Diệp Linh nhìn lá bài trong tay mình, 2… 2 đã coi như là lá bài nhỏ nhất rồi, Diệp Linh cảm thấy vận may của mình không ai có thể sánh kịp rồi.

Ván này người thắng là một vị thiếu gia, anh ta vội vàng nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, cô thua rồi, tôi chọn nói thật, tôi muốn hỏi lần đầu tiên của cô còn không?”

DMCA.com Protection Status