Côn Luân Ma Chủ

Chương 566: Tấm lòng của doanh bạch lộc 1



Lã Phụng Tiên liên thủ với Sở Hưu muốn đoạt thần binh Vô Song, những người ở đây cơ hồ không ai ngăn nổi.

Hai người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng xuất thủ, bất luận võ giả Đổng gia hay đám võ giả tán tu kia đều chỉ có thể lui bước.

Còn Thủy Vô Tướng cùng Thi Cửu Linh đối mặt với Sở Hưu cũng không đấu nổi. Phải nói cả hai đều là bại tướng dưới tay Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, lúc này hai người liên thủ càng không cản nổi, liên tục bại lui.

Giờ trong số những người ở đây chỉ duy nhất Nhan Phi Yên có tư cách tranh phong với hai người Sở Hưu. Có điều Nhan Phi Yên vừa được Lã Phụng Tiên cứu, đương nhiên nàng không tới làm khó Lã Phụng Tiên.

Huống hồ Ngũ Đại Kiếm Phái chỉ dùng kiếm, Phương thiên họa kích tới tay nàng cũng chỉ là thứ lấy ra giao dịch, không mấy ý nghĩa với Việt Nữ Cung.

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đánh thẳng tới trước Phương thiên họa kích Vô Song. Sở Hưu trực tiếp chém một đao ra, trong nháy mắt ma khí vô biên bộc phát, đánh lên phật châu. Một luồng phật quang chói mắt trực tiếp khiến ma khí của Sở Hưu tan rã, không hề thay đổi chút nào.

Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên cũng đánh thẳng Tới, vầng, trăng máu rực rỡ hiện lên, cương khí cường đại âm ầm đánh ra làm một tiếng nổ lớn vang lên. Phật châu kia mặc dù không hề biến hóa nhưng lại ảm đạm đi đôi chút.

Sở Hưu như có suy nghĩ, thu đao kết ấn, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, uy thế kinh người, từng ấn nối tiếp nhau. Phật quang trên phật châu ảm đạm xuống với tốc độ mắt thường thấy được.


Lực lượng của phật châu quả thật rất mạnh nhưng chỉ mạnh khi trấn áp ma khí hung ác mà thôi, không có bao nhiêu sức kháng cự khi gặp lực lượng khác.

Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, phật châu tan vỡ, Phương thiên họa kích Vô Song không có phật châu giam cầm lập tức bùng lên một vẻ sắc bén hung ác vô cùng!

Huyền Cửu U đang giao thủ cùng Đổng Tề Khôn lập tức rên khẽ một tiếng, lực lượng như không còn cội nguồn, tốc độ xuất thủ đột nhiên chậm lại.

Huyền Cửu U vẫn đang mượn khí tức Lã Ôn Hầu lưu lại trên Phương thiên họa kích, còn giờ khí tức này đã theo phong ấn của Phương thiên họa kích giải trừ mà †iêu tán, Huyền Cửu U không thể tùy ý vận dụng lực lượng này nữa. Giờ mỗi khi hắn xuất thủ, lực lượng bản thân sẽ yếu bớt một phần. Tiếp tục đánh nữa e rằng lực lượng bản thân hắn sẽ hoàn toàn tiêu hao.

Lúc này Sở Hưu chẳng quản nhiều như vậy trực tiếp quát khế: “Đoạt lấy thần binh!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp vầy tay một cái, phân nửa phật châu rơi xuống rải rác dưới đất bị y thu vào lòng bàn tay.

Trong phật châu này còn lưu lại một chút lực lượng, mặc dù không cách nào xâu thành chuỗi sử dụng nhưng luyện hóa nó có thể khiến tu vi công pháp Phật tông của Sở Hưu tăng cường.

Còn lúc này Lã Phụng Tiên ko cũng không khách khí, trực tiếp giơ tay chộp về phía Phương thiên họa kích. Có điều lúc này trên Phương thiên họa kích lại tỏa ra một lưồng khí tức hung ác tới cực điểm, như lưỡi đao sắc bén vô song. Cho dù với tu vi hiện giờ của Lã Phụng Tiên cũng bị khí tức này trực tiếp đánh bay.

Thần binh cửu chuyển dẫu sao cũng là thần binh cửu chuyển, một khi phong ấn giải trừ, trong thiên hạ này ngoại trừ Ma Thần - Lã Ôn Hầu rốt cuộc không ai có †ư cách khiến thần binh này chủ động nhận chủ!

Còn lúc này những võ giả khác chứng kiến Lã Phụng Tiên không cầm được Vô Song, hai mắt bừng sáng, lao nhao xông về phía Phương thiên họa kích.

Mặc dù bọn họ cũng biết ngay cả Lã Phụng Tiên cũng không cầm được thần binh này, bọn họ chắc cũng chẳng hy vọng gì. Nhưng đây dẫu sao cũng là thần binh, hơn nữa còn là thần binh cửu chuyển trong truyền thuyết. Tham lam che mờ mắt, không ai không động tâm.

Một trận hỗn chiến bắt đầu. Có điều lúc này từ ngoài hành lang lại có vài người đi tới, trong đó vừa vặn có Doanh Bạch Lộc.

Thấy Nhan Phi Yên ở đây, Doanh Bạch Lộc lập tức đi tới, ân cần nói: “Nhan cô nương không sao chứ?”


Nhan Phi Yên lắc đầu chỉ vào Thi Cửu Linh nói: “Hữu kinh vô hiểm, ta bị lừa vào trong mật thất của tên kia. Có điều ngay lúc mấu chốt Lã Phụng Tiên Lã huynh đã cứu ta”

Doanh Bạch Lộc dừng lại, hơi áy náy nói: “Là ta tới chậm rồi. Vốn ta định trở lại trong đầm nước xem ngươi đi theo hành lang này. Có điều sau khi phá vỡ phép che mắt kia lại có quá nhiều hành lang, phải chừng hơn trăm, căn bản không kịp phân rõ.”

Nhan Phi Yên thở dài: “Doanh công tử, ngươi không cần phải vậy. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi mà, hai ta vốn không thể đến với nhau.

Từ ngày †a gia nhập Việt Nữ Cung đã được định sẵn là người thừa kế Nữ Cung, còn ngươi lại là người thừa kế Thương Thủy Doanh thị. Quy củ đặt ngay đó, hai †a đã định sẵn hữu duyên vô phận.”

Doanh Bạch Lộc không tức giận cũng chẳng nhụt chí, chỉ đứng chắp tay cuối cùng nói: “Duyên phận là do thiên định, đáng tiếc con người ta không tin trời, càng không tin số mệnh. Trên thế gian này vốn không có gì được định sẵn tuyệt đối.

Ai ai cũng nói Doanh Bạch Lộc ta vừa sinh ra đã có điềm lành, tuyệt đối không phải hạng phàm tục. Nhưng thành tựu của ta hôm nay có liên quan gì tới điềm lành? Bạch lộc chỉ ngậm linh chỉ là điềm lành? Mây đen ngập đầu thì định sẵn đời này bình thường? Doanh Bạch Lộc ta có ngày hôm nay không phải vì điểm lành, chỉ vì ta là Doanh Bạch Lộc!”

Võ đạo công pháp, cầm kỳ thi họa, binh pháp mưu lược, không gì Doanh Bạch Lộc hắn không biết.

Nhưng thế gian này không có ai vừa sinh ra đã biết, đều là Doanh Bạch Lộc tự mình học được, ngộ được.

Thật ra Doanh Bạch Lộc không thích có ai bàn luận về xuất thân của hắn, vì như vậy chẳng khác nào xóa bỏ sự cố gắng của hắn. Đúng như hắn đã nói, cho dù khi hắn sinh ra mây đen ngập trời, hắn vẫn là Doanh Bạch Lộc.


Nhan Phi Yên lại thở dài một tiếng, trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, Doanh Bạch Lộc quả thật ưu tú tới cực hạn. So với những người khác trên người Doanh Bạch Lộc cơ hồ không tìm được khuyết điểm.

So với Tông Huyền tính cách ngoan cố, Phương Thất Thiếu không đáng tin cậy, Doanh Bạch Lộc đối xử với mọi người vừa hào sảng vừa khôn khéo, như làn gió xuân thổi qua, khí độ không kém gì những võ giả tiền bối.

Còn xuống chút nữa thì so với Sở Hưu sát tính quá nặng, tiếng xấu lan xa khắp nơi; thanh danh của Doanh Bạch Lộc trên giang hồ không tệ. Mặc dù hắn không thích thu gom danh tiếng như Nhiếp Đông Lưu nhưng chí ít trên người Doanh Bạch Lộc không có chút tiếng xấu nào.

Đây chính là Doanh Bạch Lộc, mặc dù trên mỗi phương diện hắn không làm được tới cực hạn, nhưng ngươi cũng không cách nào tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên người hắn. Đương nhiên si tình không tính là khuyết điểm.

Chỉ tiếc đúng như Nhan Phi Yên đã nói, bọn họ đã định sẵn hữu duyên vô phận.

Việt Nữ Cung tương lai đã định sẵn sẽ do nàng kế thừa, giờ việc nàng phải cân nhắc nhiều hơn những võ giả thế hệ trẻ tuổi khác nhiều.

Lúc này Doanh Bạch Lộc không quấn lấy Nhan Phi Yên, chỉ đưa mắt nhìn sang chiến trường.

Doanh Bạch Lộc mặc dù sỉ tình, vẫn luôn biểu lộ tình yêu thương đối với Nhan Phi Yên. Nhưng trước nay hắn chưa từng quấn quít tới cùng, không khiến người ta chán ghét.

DMCA.com Protection Status