Thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên tranh đoạt thần binh Vô Song, hai mắt Doanh Bạch Lộc nheo lại, trầm giọng nói: “Là thần binh cửu chuyển Vô Song của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu? Đồ tốt!”
Nhan Phi Yên dừng lại một chút, muốn nói gì đó. Có điều Doanh Bạch Lộc lại đoạt trước lên tiếng: “Ngươi muốn nói Phương thiên họa kích vô dụng với ta, muốn ta tặng nó cho Lã Phụng Tiên?”
Nhan Phi Yên do dự một chút nhưng vẫn gật nhẹ đầu nói: “Ta chỉ đề nghị mà thôi. Nơi này chỉ có Lã Phụng Tiên thích hợp nhất với Vô Song. Huống hồ Sở Hưu cũng chẳng dễ chọc. Ở đây trong thế hệ trẻ tuổi chỉ ngươi và Phương Thất Thiếu có thể tranh phong với Sở Hưu.
Nhưng Phương Thất Thiếu giờ không có ở đây, hơn nữa hắn là người Kiếm Vương Thành, còn có quan hệ không tệ với Sở Hưu. Chắc hắn sẽ không tham gia tranh đoạt đâu. Giờ nếu ngươi đánh với Sở Hưu, long tranh hổ đấu sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, sẽ chỉ lợi cho những kẻ khác.”
Lã Phụng Tiên vừa cứu nàng, Nhan Phi Yên cũng muốn trả nợ ân tình cho Lã Phụng Tiên. Có điều nàng vừa cự tuyệt Doanh Bạch Lộc, lúc này ngược lại không tiện cầu khản Doanh Bạch Lộc đừng ra tay.
Doanh Bạch Lộc nhìn chiến trường, lắc đầu nói: “Nhan cô nương, quả thật ta luôn chung tình với cô nương. Cô nương muốn bất cứ thứ gì ta cũng có thể tìm cho cô nương.
Nhưng ta dù sao cũng là một nam tử. Cho dù lòng dạ rộng lớn đến đâu nhưng lúc này cô nương cầu ta đưa cơ duyên cho một nam tử khác. Xin thứ cho ta khó lòng làm theo.
'Ta không cần Phương thiên họa kích nhưng không có nghĩa là Thương Thủy Doanh thị ta không cần. Nội tình của Thương Thủy Doanh thị ta sâu hơn cô nương tưởng tượng nhiều.
Hơn nữa ta cũng là võ giả, mặc dù ta coi nhẹ danh lợi nhưng không nghĩa là ta không có lòng tranh cường háo thắng.
Sở Hưu chen ta xuống một hạng trên Long Hổ Bảng. Ta không vì cái chuyện vớ vẩn như Phong Mãn Lâu đổi bảng mà đến tranh tài với hắn.
Nhưng giờ đã có cơ hội, ta cũng chẳng ngại ra tay đấu với hắn một trận, xem xem Sở Hưu mà Phong Mãn Lâu cho rằng mạnh hơn ta, rốt cuộc thực lực cao bao nhiêu.”
Sau khi nói xong Doanh Bạch Lộc trực tiếp bước ra một bước, thân hình như du long lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, tiến vào chiến trường hỗn loạn kia.
Nhan Phi Yên phía sau chớp chớp hai mắt. Lúc này nàng mới hiểu, tuy Doanh Bạch Lộc thật sự chung tình với nàng, nhưng Doanh Bạch Lộc không phải Doanh Bạch Lộc chỉ biết theo đuổi lấy lòng nàng. Hắn cũng là một trong những tuấn kiệt đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi của võ lâm, Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc, thiên hạ vô song!
Lúc này giữa trường, đối mặt với đám võ giả tán tu xông tới tranh đoạt Phương thiên họa kích, Sở Hưu chém ra một đao, ma khí mãnh liệt như xé tan thiên địa.
Uy thế của A Tỳ Đạo Tam Đao khiến đám võ giả tán †u kinh hãi không thôi. Ngoại trừ những kẻ cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, những người bên dưới gặp phải đao kia chỉ có đường chết.
Song ngay lúc này một tiếng long ngâm vang lên, cương khí màu đen ngưng tụ thành vuốt rồng, trực tiếp nắm lấy đao cương của Sở Hưu, ầm ầm bóp nát.
Sở Hưu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Doanh Bạch Lộc mặc một bộ trường bào màu đen hoa văn hình đám mây, lay động trong cương khí. Quanh người hắn cương khí màu đen ngưng tụ, dần dần hóa thành hình hắc long phia sau lưng hắn. Dáng rồng uy nghiêm, thân hình Doanh Bạch Lộc cũng đứng thẳng tắp, ý cảnh tương hợp cùng hắc long sau lưng, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng hài hòa.
Sở Hưu híp mắt nói: “Doanh huynh cũng thấy hứng thú với Phương thiên họa kích sao? Ngươi không dùng binh khí cơ mà?”
Doanh Bạch Lộc thản nhiên đáp: “Ta không dùng binh khí nhưng không nghĩa là những tiền bối khác trong Doanh thị ta không có cao thủ dùng Phương thiên họa kích.
Dù sao Vô Song cũng là thần binh cửu chuyển, còn là binh khí của Ma Thần - Lã Ôn Hầu ngày trước. Ta có động tâm cũng rất bình thường.
Sở huynh, ta không coi trọng thứ hạng trên Long Hổ Bảng, có điều nếu giờ đã có cơ hội, ta cũng muốn đánh thử với ngươi, xem xem ánh mắt đám người Phong Mãn Lâu rốt cuộc có đúng hay không.”
Cao thủ trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu đã giao thủ với Phương Thất Thiếu và Tông Huyền.
Nếu bảo Sở Hưu dùng cảm giác hiện tại mà nói, giờ y đối đầu với Phương Thất Thiếu, thắng bại chưa rõ.
Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu rất mạnh, lần trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu giao thủ với Phương Thất Thiếu chỉ là thăm dò. Khi đó Phương Thất Thiếu tuyệt đối không vận dụng toàn lực.
Hơn nữa với thực lực của Phương Thất Thiếu, Sở Hưu tin rằng thủ đoạn tuyệt kỹ của hắn không chỉ đơn giản là Nhân Quả Kiếm Đạo.
Về phần Tông Huyền, với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y cũng phải thừa nhận mình quả thật không đánh nổi Tông Huyền. Đây là chênh lệch về mặt lực lượng, ngoại trừ khổ tu tích lũy sức mạnh, điểm này tạm thời không thể bù đắp được.
Còn vị Doanh Bạch Lộc này, thanh danh của hẳn trên giang hồ không kém gì Tông Huyền và Phương Thất Thiếu. Nguyên nhân hắn xếp hạng sau Tông Huyền cùng Phương Thất Thiếu chẳng qua vì số lần ra tay khá ít mà thôi.
Sở Hưu không khinh địch. Trong mắt hắn Doanh Bạch Lộc tuyệt đối là đối thủ y phải đối đãi thận trọng.
Thiên Ma Vũ được Sở Hưu chậm rãi rút ra, trường đao chỉ tới, ma khí mãnh liệt bành trướng. Không biết từ lúc nào hai mắt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ máu, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Một đao chém ra lấy ma khí làm cơ sở, sát khí bao. bọc xung quanh, khí thế mạnh mẽ ầm ầm bộc phát. Ma khí tản mát ra toàn bộ đại điện, những võ giả trước đó còn tranh đoạt Phương thiên họa kích với Sở Hưu lao nhao biến sắc.
Giờ Sở Hưu mới thật sự ra tay toàn lực. Nếu vừa rồi Sở Hưu cũng trong trạng thái như hiện tại, thậm chí không mấy ai sống được dưới tay Sở Hưu.
Thấy ánh đao đó của Sở Hưu, trong mắt Doanh Bạch Lộc toát lên thần thái khác thường.
Từ khi Doanh Bạch Lộc bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn đã rất ít khi giao thủ với người khác. Chính vì vậy hắn mới bị Phong Mãn Lâu giảm xuống một hạng, nhường chỗ cho Sở Hưu.
Doanh Bạch Lộc cũng là võ giả, mặc dù hắn không có nhiều tâm tư tranh đoạt háo thắng, nhưng không nghĩa là hãn không muốn động thủ.
Trước đó Doanh Bạch Lộc không động thủ chẳng qua vì không cần thiết.
Khi đó Doanh Bạch Lộc đã là người trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, bốn vị trước mặt hắn đều không phải hạng vô danh. Doanh Bạch Lộc lại chẳng coi trọng thanh danh cho lắm, cho nên hắn không chọn cách ra tay khiêu chiến với mấy vị thứ hạng trên mình.
Nhưng giờ lại khác, kể cả không có thần binh Vô Song, Doanh Bạch Lộc cũng muốn tranh tài với Sở Hưu này một trận, xem xem vị Sở Hưu có thể chen hắn xuống. một hạng trên Long Hổ Bảng rốt cuộc có mạnh như Phong Mãn Lâu nghĩ hay không?
Hắc long gào thét, sóng dữ ngập trời.
Cương khí của Doanh Bạch Lộc thâm hậu tới mức đáng sợ, quanh người hắn từng làn cương khí màu đen ngưng tụ như sóng lớn, không hề thua kém ma khí và sát khí cường đại của Sở Hưu.
Trong tiếng gào thét của hắc long, cương khí xé tan ma khí của Sở Hưu, chân khí hình rồng hóa thành long trảo trực tiếp đánh về phía y. Móng vuốt dài hơn mười trượng như muốn bóp nát Sở Hưu.